Nhi Tử – Chap 11 + 12

Richard : Năm mới vui vẻ, luôn mạnh khoẻ và hạnh phúc bên gia đình nhé.

Chương 11 : Chuyện Ngoài Ý Muốn

Edit : Richard aka PhongDuat

Sự thật chứng minh trẻ con không những xương cốt mềm,miệng cũng có thể mở rất to so với miệng người lớn, vô luận Cầm Sinh chuẩn bị một miếng nhỏ thì đứa nhỏ đều có thể một hơi nuốt vào, bộ dạng gò má phồng lên nhai nhai đáng yêu nói không nên lời, khiến cho Cầm Sinh nhiều lần cố y đem mì sợi cuốn lại thành cục to nhét vào miệng hài tử, đứa nhỏ học theo cuốn thành một cục thật to đưa cho ba mình, nhưng thật ra đứa nhỏ cố gắng thế nào cũng không thể mở to miệng như người đàn ông trưởng thành.

Rất nhiều năm sau Cầm Sinh lại nghĩ tới thời gian ấm áp lúc này thì chỉ cảm thấy thống hận, đứa nhỏ kia rõ ràng hoàn toàn lộ ra tình huống bất đồng so với người thường, mình quả thật một chút không nhận thấy được, trách không được, trách không được cuối cùng bị… Bất quá lúc này người đàn ông chỉ cảm thấy con trai nhà mình đáng yêu nói không nên lời,thời điểm ăn xong vắt mì cuối cùng hơi trễ một chút, tiện tay đem một đống chén đũa chuyển vào nhà bếp, cho du hội nam nhân độc thân nấu cơm nhưng vẫn là không có hội nam nhân có thể rửa chén.

Ăn uống no bụng Cầm Sinh liền muốn ra ngoài nhìn hoàn cảnh chung quanh, dù sao đều là chỗ ở tạm thời, tuy rằng còn không biết tiền lương quán bar cao bao nhiêu, những cũng không thể một hai ngày liền đem nợ nần từ chính phủ trả hết, huống chi anh cảm thấy đứa nhỏ một mực không thể nói chuyện cũng không phải là điều tốt, chờ có tiền đi bệnh viện kiểm tra một lần mới được, nếu nguyên nhân là trên cơ thể thì nên trị liệu nhanh hơn một chút, coi như là không có thể trị hết cũng phải tiếp nhận phương pháp tương ứng mới được, nhưng chuyện này xảy ra ở thế kỷ trước thì rất nhiều tiền bạc, không tin thời đại này này bệnh viện có thể miễn phí.

Mang theo đứa nhỏ đi ra ngoài, ban đầu Cầm Sinh tính ôm hài tử bước đi, nhưng ngẫm lại đứa nhỏ đã bảy tám tuổi rồi, tuy rằng vóc người nhỏ con gầy teo ôm cũng không phiền hà, nhưng con trai khi còn bé cũng không thể nuôi quá yếu ớt được. Vì vậy đóng cửa xong liền kéo tay đứa nhỏ đi về phía trước, Cầm Minh có chút nghi hoặc nhìn người đàn ông nắm lấy tay của mình,thật lớn thật ấm áp. Cầm Sinh có một đôi tay rất đẹp, so vớ đôi tay đánh đàn của anh đời trước còn nhìn tốt hơn nhiều, ngón tay dài tinh tế hữu lực, nhìn rất có cảm giác nghệ thuật.

Cầm Sinh cúi đầu nhìn tay của mình dắt tay cậu bé không chịu bước đi, đứa nhỏ nhìn thấy anh nhìn liền giang hai tay vươn lên đối với ba nó, nhìn như muốn anh ôm mình vậy, Cầm Sinh cúi đầu nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn của Cầm Minh, vừa cười vừa nói : “Con trai cũng không thể lúc nào ba ba cũng ôm a, Cầm Minh chính mình đi nhé, ba ba nắm tay con dắt đi có được hay không?”

Cầm Minh hơi bĩu môi, mắt luôn nhìn ba ba người đàn ông cao hơn mình không ít, thoạt nhìn lộ ra bộ dạng đáng thương, đáng tiếc Câm Sinh đã hạ quyết tâm muốn cho con trai của mình trở thành nam tử hán chân chính, chỉ cười sờ sờ cái đầu nhỏ của bé nói rằng : “Làm nũng cũng không được, sau này Minh Minh phải học tự mình bước đi, yên tâm đi, ba ba sẽ luôn nắm tay con mà.”

Cầm Minh không đạt được mục đích nên đành phải uỷ khuất nín nghẹn miệng, hai cái tay đều dùng sức kéo bàn tay to của ba, không thể còn phúc lợi duy nhất là nghe tiếng tim đập yêu nhất và cũng có thể không có nữa, đứa nhỏ cúi đầu đáy mắt hiện lên một tim ám sắc, cậu bây giờ còn nhỏ sờ không tới, nhưng chờ cậu trưởng thành thì có thể không cần ba ôm bản thân lên dựa vào rồi.

Cầm Sinh kéo đứa nhỏ đi mấy bước, đã thấy cánh cửa sát vách mở ra, bên trong đi ra một người đàn ông mặc đơn giản T-shirt màu trắng, cũng là người pha rượu ở quầy rượu hôm qua, vừa nhìn thấy hai cha con họ liền lộ ra nụ cười sáng lạn : “Hi, buổi sáng tốt lành, không nghĩ tới anh cư nhiên ở tại ta sát vách, còn tưởng rằng ca sĩ các ngươi đều là ở tầng trên chứ.”

Cầm Sinh cũng cười một cái nói: “Tôi cảm thấy ở đây cũng rất tốt rồi, chào anh, chính thức giới thiệu một chút, tôi là Cầm Sinh, là ca sĩ vừa tới ngày hôm qua, sau này mọi người đều đồng nghiệp với nhau, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.”

Người đàn ông tựa hồ không nghĩ tới Cầm Sinh cư nhiên không có tức giận ngược lại là tự giới thiệu, có chút ngượng ngùng cười cười, vuốt đầu của mình nói rằng: “A, tôi vừa rồi không phải có ý đó, chào anh, tôi là người điều chế rượu ở Thất Dạ, anh kêu tôi là Đường Tam là được rồi,đây là con trai anh sao? Hiếm thấy trẻ con ở chỗ này.”

“Đúng vậy, đây là Câm Minh con trai của tôi, Minh Minh,đây là chú Đường Tam, nhớ kỹ nhé.” Cầm Sinh cười vỗ vỗ đầu đứa nhỏ, bởi vì hiện tại cũng chưa có xác định con trai rốt cuộc có thể nói chuyện hay không muốn nói chuyện, cho nên chỉ là nhẹ nhàng nói, “Anh cũng cần phải ra ngoài sao? Chúng ta cùng đi đi?”

Đường Tam cười đóng cửa lại đi ra, trong lòng nghĩ rằng đừng nói đứa trẻ này không nói được nhé, nhưng đối chuyện ngày hôm qua cậu bé cào mình một cái cũng không để trong lòng, so với cậu bé thì hắn càng muốn biết chi tiết về vị ba ba này, dù sao cũng là người lão bản mang đến, ca hát cũng rất tốt, nhất là không giống như Bảo Giai được cưng chiều mà kiêu căng : “Thật không nghĩ tới Cầm Sinh hát dễ nghe như thế, tôi cũng là lần đầu tiên nghe mà quên pha chế rượu luôn, Cầm Sinh trước đây nhất định là học sinh của học viên âm nhạc trung ương đi.”

Cầm Sinh thầm nghĩ trong lòng học viện trung ương cái gì cơ, trường học âm nhạc của anh đại khái tám trăm năm trước biến mất rồi, ngoài miệng cũng không trả lời chỉ ngược lại trả lời rằng: “Phụ cận ở đây có địa phương nào đi chơi vui không, tôi nghĩ mang theo con trai ra ngoài một chút, ở đây gần khu F, có địa phương nào cần kiêng kỵ không?”

Đường Tam thấy anh tránh không trả lời ngược lại cũng không thấy gì, phải biết rằng thời đại này thì âm nhạc cổ phong là tay nghề độc nhất vô nhị, không mấy người bằng lòng để người khác biết lai lịch thầy của mình rồi sợ bị người học được : “Không có việc gì, nói là gần khu F, kỳ thực người hai bên khuc vực đều có tường cao ngăn lại, bên kia cũng có binh sĩ gác, chỉ cần ngươi không tự mình đi tới thì sẽ không sao, người khu F có thể vượt qua được đều là … Những người này biết nặng nhẹ, sẽ không ở bên này gây chuyện.”

Cầm Sinh thấy Đường Tam làm một cái thủ thế, đại khái bên kia có thể tới được đều là cấp bậc lão đại, trong lòng hắn nghĩ hai bố con có chút may mắn khi không có chạy tới khu F, bằng không với giá trị vũ lực của anh ta đại khái cả đời cũng đừng nghĩ trở về. Đường Tam thoạt nhìn là một người rất nhiệt tình, dọc theo đường đi nói với anh rất nhiều về địa phương phụ cận nhiều chỗ ăn ngon vui chơi, nhưng thật ra Cầm Sinh kinh ngạc một phen, hoá ra vùng này là trung tâm giải trí.

Bởi vì Đường Tam là xuống lầu đi ăn, hai nhà xuống dưới lầu liền mỗi người đi một ngả, Cầm Sinh dắt đứa nhỏ ở bên cạnh đi một chút sẽ dừng một chút, tuy rằng đã có đường ô tô trên không trung, nhưng hiển nhiên loài người giải trí sinh hoạt ở dưới mặt đất, giống như trước kia xung quanh chỗ ở có một ít cửa hang đồ ăn, Cầm Sinh đều mua một ly kem cho mình cùng hài tử, tiểu hài tử liếm cái của mình trong mắt tràn đầy trông mong – nhìn trông mong cái kia của anh

Cầm Sinh cúi đầu cười, tiểu hài tử lại đem cái kia của mình đưa tới bên miệng anh, thấy Đường Tam cười cắn một hơi mới ngẩng đầu đi cắn hắn, Cầm Sinh có chủ ý đen tối cố ý đưa tay cao lên không cho nhóc cắn được, ai biết tiểu hài tử bỗng dưng nhảy lên, cư nhiên cứ như vậy đu trên cánh tay anh cắn một hơi thật to, còn dùng nhãn thần đắc ý nhìn người ba vô lương tâm nhà mình, , khiến cho Cầm Sinh dở khóc dở cười, đứa nhỏ này có sực bật không tệ: “Thật là, người ở thế giới tương lai đều như vậy à, nếu là như vậy thì sức bật của con đều có thể sáng tỏ.”

Tiểu hài tử cũng không biết suy nghĩ trong lòng nhóc, ăn sạch kem của ba sau đó thuận tiện liếm liếm mười ngón tay nhỏ dài của mình, đầu ngón tay trắng nõn mang theo nhiệt độ lành lạnh, nhóc bỗng nhiên rất muốn cắn một cái. Vì vậy cũng làm theo, Cầm Sinh hít một hơi, cười gõ đầu tiểu hài tử một cái nói rằng: “Muốn cắn hư tay của ba ba hay sao mà dùng sức như thế hử.”

Tiểu hài tử đang nháo bỗng dưng cảnh giác trừng mắt về một phía, một người đàn ông mặc đồ đen đã đi tới, trên mặt mang nét cười lễ phép, nhưng cười như thế làm Cầm Sinh rất khó chịu, rất giống vị trưởng bối kia trong giới ca hát ở đời trước luôn hãm hại hắn, người đàn ông cười cúi người chào ra vẻ thương lượng: “Cầm Sinh tiên sinh, lão đại của ta rất thích nghe người hát, có thể mời ngươi qua một chú được không?”

Mặc dù là ngữ khí thỉnh cầu nhưng người đàn ông hiển nhiên không có ý tứ thỉnh cầu, bày ra tư thế mới, Cầm Sinh nhìn sang hướng bên kia, đó là một nhà hàng nhìn rất cao và rất xa hoa, từ bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng trước mắt thì tư thế đó cho dù mình không muốn thì cũng có thể bị kéo vào đó, anh nhìn thấy bên hông nam thấy có đồ vật gì đó tương tự với súng lục.

“Chuyện gì sao,nếu chỉ là muốn thể hiện sự thưởng thức, thì xin hãy đi tới Thất Dạ ủng hộ tôi là được rồi.” Mặc dù biết chuyến này đại khái là không thể tránh né, nhưng Cầm Sinh vẫn còn do dự nói một câu, quả nhiên người trước mắt phản ứng gì cũng không có, chỉ cười ra hiệu anh đi tới.

Cầm Sinh bất đắc dĩ thở dài, kéo con trai của mình đi qua bên kia, đi vào cửa mới phát hiện đây còn là một quán cà phê, thế giới tương lai cũng có loại như cà phê này à, anh cẩn thận nhìn sự trang hoàng (cách bài trí nội thất )trong này, nhìn thấy chính là chữ quỷ (鬼 ) , ở chính giữa bày một cái đàn dương cầm, Đường Tam liền thở dài với giá tiền của chiếc nhạc cụ cổ điển này,đó không phải là giá mà người bình thường có thể mua nổi .

Cầm Sinh mím môi một cái đi theo người đàn ông, lúc đầu cứ nghĩ rằng vị được xưng là lão đại kia chắc là người có tướng mạo như xã hội đen, lại phát hiện ra người đối diện nếu như đang cầm một quyển sách thì có thể nghĩ như là một giáo sư đang giảng dạy vậy: “Lão đại, Cầm tiên sinh tới rồi.”

Người đàn ông đang ngồi kia gật đầu cười, chỉ vào vị trí đối diện nói rằng: “Cầm tiên sinh mời ngồi,thật là khéo mà, không nghĩ tới có thể ở chỗ này thấy Cầm tiên sinh, không ngại ngồi xuống bồi tôi uống ly cà phê chứ.”

Cầm Sinh trong lòng âm thầm oán thầm, nếu không ngươi mời ta đến đây có thể có trùng hợp như vậy sao, hóa ra ngồi ở quán cà phê nhìn bên ngoài đều nhất thanh nhị sở ( thấy rõ ràng ), trách không được người này có thể nhìn thấy mình, đến đâu hay đến đó, anh đơn giản kéo Cầm Minh ngồi vào chỗ đối diện người đàn ông, trên mặt bàn đã bày sẵn cà phê cùng điểm tâm nhỏ cho bọn họ, Cầm Sinh lại một lần nữa oán thầm chế độ độc tài.

“Chào ngài, không biết là nên xưng hô như thế nào?” Cầm Sinh cười nhạt hỏi, đối diện nam nhân thấy anh mặt không đổi sắc, trong lòng không khỏi khen ngợi một chút, vừa cười vừa trả lời: “Bỉ nhân* họ Khâu, tên Chi Chương, tối hôm qua ở Thất Dạ nghe Cầm tiên sinh hát, sinh lòng ái mộ, ngày hôm nay lại có thể tình cờ gặp, bất đắc dĩ mời tiên sinh đến đây tụ họp một chút.”

*Bỉ nhân (鄙人) : dùng xưng hô một cách khiêm tốn

Cầm Sinh nghe được trong lòng buồn nôn, người này thế nào so với chính mình còn giống cổ nhân hơn, như hoàn toàn sinh lòng ái mộ, ta phi! “Ha ha,phải, tôi chính là một người hát trong quán bar, nếu Khâu tiên sinh thích sau này có thể thường xuyên tới Thất Dạ, tôi nghĩ lão bản nhất định sẽ rất hoan nghênh ngài, ngày hôm nay nếu là không có chuyện gì thì tôi có thể đi trước nhé, tôi còn muốn mang theo đứa nhỏ làm quen hoàn cảnh phụ cận một chút.”

“Được, vậy thì thật là tiếc nuối quá, nguyên bản còn muốn tiên sinh hát cho tôi nghe một bài mà, phải biết rằng E khu ngoài trừ Thất Dạ, cũng chính là trong tiệm này có một cái đàn dương cầm, không thể nghe được tiên sinh đàn một khúc thực sự là quá tiếc.” Người đàn ông cười nói, vẻ mặt thật sự là bộ dạng đáng tiếc.

Cầm Sinh co rút khóe miệng, lại nói hai câu sau đó hoan nghênh đến Thất Dạ sau đó liền mang theo hài tử rời đi, trong đầu nghĩ sau hắn blàm sao biết mình còn có thể đàn dương cầm? bên kia Khâu Chi Chương nhìn anh lôi kéo hài tử đi ra quán cà phê, sắc mặt từng chút từng chút lạnh dần, người đàn ông bên cạnh hừ lạnh nói: “Hắn cũng quá không biết điều rồi, Khâu ca muốn nghe hắn diễn tấu là vinh hạnh của hắn, hắn vậy mà lại rời đi.”

Khâu Chi Chương chỉ là nhàn nhạt liếc mắt người bên cạnh, uống một hơi cà phê nói rằng: “Đây chính là người Úc Trình Tường bảo bọc, tất nhiên là ỷ lại rồi, quên đi, bất quá chỉ là một ca sĩ, ngày hôm nay trở về đi, ta muốn bế quan mấy ngày, chuyện kế tiếp ngươi hỗ trợ xử lý, nhớ kỹ, chớ trêu chọc người không nên động.”

“Vâng.” Người đàn ông vội vã đáp ứng, trong mắt lại hiện lên một tia không cho là đúng, người nào lại không biết lão đại hai khu E F là Khâu ca chứ, mấy người cấp cao mấy khu kia đều phải tôn trọng ba phần, cần gì phải sợ một người mở quán bar nho nhỏ kia, hơn nữa, dị năng của Khâu ca đều sắp muốn đột phá cấp năm, thế nhưng phải biết rằng Úc Trình Tường nửa điểm dị năng cũng không có, sợ hắn làm cái gì!

Chương 12 : Phiền Phức Tìm Tới Cửa.

Bởi vì người đàn ông tên Khâu Chi Chương ngoài trừ mời uống cà phê cũng không làm chuyện gì quá phận, Cầm Sinh cũng chỉ cho rằng là người mê ca nhạc của mình, suy nghĩ một chút nhưng thật ra cảm thấy tâm tình đã khá nhiều, vậy có tính không là người thứ nhất fan hâm mộ của mình trong thế giới tương lai, nghĩ đến trước đây những thứ này cho dù mình buộc phải rời khỏi giới showbiz thì anh vẫn luôn nhớ những fan hâm mộ của mình, nhưng thật ra đây mới là cuộc sống bây giờ tràn ngập khát vọng.

Khu này rõ ràng phồn hoa hơn rất nhiều so với chỗ ở trước của anh, mặc dù nói là gần khu F nhưng nhìn trị an rất tốt, ít nhất nhìn thoáng qua trên đường phố không có người thành phần bất lương, Cầm Sinh kéo tiểu Cầm Minh đi một vòng, thời điểm thấy một hiệu sách liền đi vào mua mấy quyển sách về, anh cũng muốn làm quen một chút về thế giới này mới được.

Trở lại Thất Dạ thời gian còn sớm, cửa đằng trước cũng chưa có mở nên Cầm Sinh đành đi vào từ đằng sau, bên trong ngoại trừ mấy người người phục vụ đang dọn dẹp vệ sinh thì không còn người nào, may là bọn họ còn nhớ rõ ngày hôm qua bỗng nhiên trở trành người ca sĩ nổi tiếng, nhưng thật ra cũng không có ai ngăn cản anh,Cầm Sinh cười kéo tiểu hài tử vào phòng nhạc cụ, anh đã sớm đối diện tiếp xúc rất nhiều nhạc cụ như vậy.

Phòng nhạc cụ trong Thất Dạ lớn ước chừng giống một kho hàng, có chừng bốn năm trăm mét vuông nhưng không có vẻ trống rỗng, sàn nhà được phủ bằng thảm dày, thực sự tốt hơn rất nhiều so với phòng của mình, đại khái là sợ sẽ dập đầu và va chạm vào nhạc cụ đi, bên trong ngoại trừ những nhạc cụ bình thường, thậm chí còn có vài tên của nhạc cụ lần đầu tiên Cầm Sinh thấy, xem ra tuy rằng âm nhạc trong tương lai biến hoá rất nhiều,nhưng thật ra nhạc cụ đại đa số còn lưu truyền tới nay.

Cầm Sinh đều có thể chơi trên dưới hai ba cái nhạc cụ, trước đây thời gian thất bại liền ký thác vào mấy thứ này, cho nên ngoại trừ tinh thông đàn ghita cùng đàn dương cầm, những thứ khác cũng đều rất quen, dù sao nhạc cụ trong lúc đó đều có vài điểm giống nhau, đối với người có thiên phú cảm nhạc mà nói học cũng không có gì khó, vừa vào đây ở Cầm Sinh ngay cả con đều không để ý tới, hai mắt toả sáng hướng về đồ chất đầy phòng.

Sờ sờ chiếc đàn cello trang nhã, hôn một cái đàn violon sang trọng khác, vuốt ve đàn cổ tao nhã, nhìn chiếc kèn saxophone vàng lộng lẫy mtộ chút, Cầm Sinh chỉ cảm thấy mình bây giờ thực sự quá hạnh phúc, có thể nhìn thấy một phòng toàn nhạc cụ, tuy rằng anh sẽ không đụng vào toàn bộ, nhưng nhìn thôi sâu trong nội tâm cũng cảm thấy vui sướng, lúc vừa mới vào đi theo người phụ trách không có nhìn thật kỹ một chút, lúc này tâm tình kích động thoáng cái phát tán ra ngoài .

Bị vắng vẻ ở một bên tiểu hài tử nắm chặt tay lại thành quả đấm nhỏ lạnh lùng nhìn một phòng toàn nhạc cụ, nếu không phải là bởi vì người này đánh đàn khiến bản thân cảm giác rất thoải mái, bé thật muốn đem toàn bộ đồ trong phòng cào hư, để người này chỉ có thể nhìn chính mình, bỗng dưng lòng bàn tay tê rần, cậu bé cúi đầu nhìn hai bàn tay lộ ra móng vuốt sắc bén, lòng bàn tay vết thương lấy mắt thường có thể thấy được biến mất nhanh chóng.

“Minh Minh, đến đây.” Cầm Sinh cuối cùng nhớ tới mình còn một đứa con trai ở bên cạnh, quay đầu nhìn sang bên kia, Cầm Minh nhanh chóng giấu bàn tay của mình, đi thong thả bước từng bước nhỏ sang bên kia, Cầm Sinh cười ôm lấy nhóc ngồi phía trước đối diện với đàn dương cầm “Minh Minh, ba ba dạy con chơi đàn dương cầm được không nào, rất êm tai.” Nói xong luồng tay ra đằng trước cầm lấy bàn tay nhỏ của bé đặt trên dương cầm, bàn tay nhỏ bé trắng trắng nộn nộn lại có một giọt máu, Cầm Sinh cau mày kiểm tra một hồi cũng không phát hiện tay của đứa nhỏ bị thương chỗ nào.

“Bị dính ở chỗ nào vậy con? Minh Minh, sau này phải cẩn thận đừng có làm mình bị thương nghe chưa.” Cầm Sinh nghi ngờ lắc đầu, nhìn màu máu còn rất mới, nhưng trên tay con trai cũng không có vết thương a, chỉ có thế lẩm bẩm một câu xong anh xoa xoa tay tiếp tục đặt trên phím dương cầm, cầm ngón tay nhỏ nhỏ ngắn ngủn của bé trên phím đàn “Đồ – la – mi – fa – son – son – mi – la – đô, êm tai không nào?”

Cậu bé kinh ngạc nhìn ngón tay ngắn ngủn của mình, nghiêm túc nhấn phím xuống một cái, đàn dương cầm quả nhiên phát sinh dễ nghe thanh âm, Cầm Sinh bật cười, xoa đầu cậu bé, lại nghe có người mở cửa đi vào. Cầm Sinh nhíu mày nhìn sang đã thấy mặt Bảo Giải đen lại, một gương mặt tinh xảo vặn vẹo dường như là muốn ăn anh vậy, Cầm Sinh tự nhận bản thân chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cậu ta, sau đó kéo hài tử gõ đàn dương cầm từng phím từng phím một.

“Hừ, mày biết chơi đàn dương cầm sao, đừng làm hỏng cái đàn đấy, đến lúc đó bán mày cũng không bồi thường nổi, dân đen chính là dân đen, làm chuyện gì một chút cũng không biết nặng nhẹ!” Bảo Giai đạp giầy cộp cộp đi tới, nâng cao mũi nhìn anh một cái, cười lạnh nói. “Nhìn bộ dạng của mày cũng bình thường thôi, nhất định là công phu trên giường không tồi đi, bằng không làm sao làm bọn họ đều thần hồn điên đảo, mới tới nơi này liền quyến rũ đàn ông nhiều như vậy, mày sẽ không sợ cái mông của mày bị nát sao!”

Cầm Sinh vốn định coi cậu ta như là chó điên không cần để là được rồi. nhưng nghe cậu ta lại trước mặt con càng mắng càng khó nghe, sắc mặt cũng lạnh xuống, lấy tay che hai lỗ tai của hài tử lại, lạnh lùng nói : “Cậu đừng đem hành vi của bản thân cậu áp đặt trên người người khác, tôi có thể đi vào là bằng chính thực lực, ở đây còn có con nít, còn nữa, đừng cả ngày đem từ “dân đen” treo ở ngoài miệng, tôi cùng Minh Minh đều là người có giấy chứng nhận, quan tâm thân phận như thế, cậu sẽ không là người mới ngay cả giấy chứng nhận cũng không có đi!”

Một câu nói nhất thời làm Bảo Giai tức giận đến cả khuôn mặt đỏ bừng lên, cậu từ nhỏ sinh ra ở khu F là con của một kỹ nữ, ngay cả cha của mình là ai cũng không biết, nhưng vì bề ngoài tinh xảo so với gương mặt của quý tộc, bị lão đại khu F coi thành công cụ kiếm tiền mà nuôi lớn lên, khi còn bé phí hết tâm tư dạy hắn một ít để có thể dùng lấy lòng người quyền quý, sau lại bị trở thành lệ vật đưa cho lão bản bây giờ, Úc Trình Tường đối với cậu không có hứng thú, nhưng thấy cậu hát không tồi nên giữ lại, làm việc ở đây đều là từ F khu chọn tới, cũng là Úc Trình Tường cảm thấy phiền phức khi tìm nhân viên lưu động mua nô lệ , tuy rằng chỉ có cậu cùng một chỗ đó đi ra, nhưng tốt xấu là không có ký khế ước bán thân, tự nhiên là đề cao chính mình là nhất.

Khi Cầm Sinh vừa tới cậu liền cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, lão bản chưa từng có đối với mình bằng vẻ mặt ôn hòa như thế, sau đó đến tiếng ca của anh ta lại càng thêm một kích trí mạng, lúc đầu vốn dĩ đối với anh ta cảm thấy hứng thú sau đó Khâu lão đại lại ba câu đều nhắc tới tiện nhân này, đang nghe anh ta nói tới vấn đề thân phận thì Bảo Giai liền phẫn nộ, lúc này cười lạnh nói : ” Tao không có thì như thế nào, chí ít hiện tại tao là môn bài của Thất Dạ, lấy được chứng minh thân phận là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

“Nhưng thật ra ngươi, mang theo đứa con bị câm lại cho chính mình là một đại nhân vật.” Bảo Giai lạnh lùng cười một tiếng, liếc mắt nhìn tiểu hài tử ngồi ở trong ngực đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt hung ác của đứa nhỏ lại làm cậu lui một bước. Nhưng Cầm Sinh không có phát hiện dị thường của nhóc, chỉ là nhéo nhéo cái lỗ tai nhỏ của hài tử nói rằng : “Minh Minh, người này bị điên rồi đừng nghe cậu ta nhé, bằng không con cũng sẽ biến thành người điên, thật là, thế giới này cực phẩm nào đều có.”

Bảo Giai này làm anh nhớ tới tiền bối đời trước của anh, không có thực lực mà cứ cứng rắn muốn chiếm vị trí, khi tiến vào công ty bằng chính thực lực của mình cũng bị chê cười như vậy, sau đó nếu không phải anh bị hãm hại vài lần, nói không chừng mình cũng sẽ không lăn lộn thảm như vậy. Nghĩ tới hồi ức không tốt Cầm Sinh tự nhiên sẽ không cho cậu ta sắc mặt tốt.

“Bảo Giai!” Bỗng dưng, một thanh âm gọi thiếu niên tức giận muốn động thủ lại, chủ quản đại nhân sắc mặt khó coi lạnh lùng liếc mắt một cái, thấy Cầm Sinh mặt lạnh ôm hài tử ngồi ở đối diện đàn dương cầm, nhưng lại biểu hiện ra khuôn mặt tươi cười : “Ngày hôm qua nghe Cầm Sinh đàn ghita xong đã cảm thấy không tồi, lẽ nào cậu ngay cả đàn dương cầm cũng như vậy sao? Đây chính là cấp đại sư nhạc khí, toàn bộ đại lục Hoa Ngữ cũng không tìm ra mấy người đạt tới đâu.”

“Xì, giả bộ đi, ấn ấn mấy nhát ai chả làm được, chủ quản, bất công cũng không thể như vậy được, nếu làm hư nhạc cụ thì ai tới bồi thường, hừ, chẳng nhẽ lão bản mang về liền khác chắc?” Bảo Giai giễu cợt nói, Cầm Sinh sắc mặt lạnh lẽo, nhấc hài tử lên để sang một bên, mười ngón tay đặt trên phím đàn dương cầm, lạnh lùng nói rằng: “Vậy hãy để cho cậu xem một chút, tôi là biết thật hay biết giả nhé.”

Một bài Fur Elise* đơn giản, ở thời hiện đại ngay cả người qua đường đều biết bài hát này, nhưng Cầm Sinh kỳ thực rất thích bài hát này,chodù xe rửa đường có dùng bài nhạc kia thì cũng không thể thay đổi tình cảm của cậu với nó*, Bảo Giai vốn đang trào phúng biến thành khiếp sợ, tuy rằng vừa rồi chủ quản nói có chút khoa trương, nhưng loại nhạc cụ này quả thật rất ít người biết, mà người trước mắt lại đàn như rất quen thuộc với nhạc cụ này, làm người không khỏi chìm đắm trong đó.

Chủ quản nhìn mười ngón tay giống như đang bay trên phím đàn, ngón tay tinh tế trắng nõn nổi bật lên phím đàn hai màu đen trắng càng hoàn mỹ hơn, ông lúc này có chút hoài nghi người này thật sự là lão bản tuỳ tiện tìm trên đường cái hay không, lúc nào mà đại lục Hoa Ngữ trở thành nơi cho các nhạc công ở khắp nơi thế.

Cầm Minh quay đầu sang nhìn người đàn ông đánh đàn bên cạnh, lúc này người đàn ông đặc biệt chăm chú, giống như trong mắt chỉ có đàn dương cầm trước mặt liền cái gì cũng không có tồn tại, loại say mê này làm nhóc có chút đố kị nho nhỏ, cho dù là tiếng đàn làm nhóc cảm thấy rất thoải mái như thế, cậu bé vươn tay kéo cánh tay người đàn ông không cho anh tiếp tục đánh đàn nữa.

Chủ quản giật mình định thần lại, tầm mắt nhìn về phía thanh niên mang theo ý quan sát, cuối cùng thở dài từ tốn nói : “Cầm Sinh thật sự là người y như tên vậy, bài hát của cậu nếu có người nói không tốt, thì chính người kia bản thân không có khả năng thưởng thức, công tác tối hôm nay hay là dùng đàn dương cầm đi, tôi sẽ kêu người đem nó ra ngoài.”

Cầm Sinh gật đầu không nói gì thêm, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn Bảo Giai, người này sau đó tái mặt hừ lạnh một tiếng đi ra cửa, chủ quản gật đầu đối với anh mỉm cười rồi cũng đi ra ngoài, Cầm Sinh thở dài, nhéo nhéo chop mũi tiểu hải tử nói : “Nhóc thối, vừa rồi sao lại ngăn ba không cho đánh đàn hử, sau này phải nhớ kỹ,lúc ba ba đánh đàn phải ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhé, nếu như có lời muốn nói thì cũng phải chờ ba ba đánh xong một bài rồi nói, nhớ kỹ chưa?”

Tiểu hài tử không nói gì lấy tay ôm hông của anh, Cầm Sinh cười cười sờ sờ đầu của nhóc, nhưng thật ra cảm giác lời mình nói quá nghiêm khắc một chút, chỉ có thể vỗ vỗ lưng của nhóc nói rằng : ” Ba ba không phải trách con gì hết, thế nhưng lúc đánh đàn bị cắt đứt thật sự không thoải mái, Minh Minh là một đứa trẻ ngoan, cho nên phải nhớ kỹ không thế đánh gãy người khác được, biết chưa?” Nói xong cũng không quản đứa nhỏ nghe hiểu hay không, nâng gò má của nhóc hôn một cái, đổi lấy con trai tiếp tục làm nũng.

Chú thích :

Đàn cello :

Đàn piano ( đàn dương cầm ) :

Đàn piano ( đàn dương cầm ) :

Đàn piano ( đàn dương cầm ) :

Kèn saxophone :

Bài hát Für Elise:  số 25 thuộc  ( 59 và  515) cho đàn , thường được biết dưới tên gọi "Für Elise", là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của

Bài hát Für Elise: số 25 thuộc ( 59 và 515) cho đàn , thường được biết dưới tên gọi “Für Elise“, là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của . Bản nhạc thường được xếp vào loại khúc nhạc ngắn , nhưng đôi khi nó cũng được xem là một albumblatt (một tiêu đề chung cho các tác phẩm nhạc cổ điển, thường là độc tấu piano, không xuất bản, ngắn gọn và không yêu cầu kỹ thuật biểu diễn).

Link nhạc : https://www.youtube.com/watch?v=_mVW8tgGY_w

*Bên Trung Quốc xe rửa đường có lắp nhạc để người đi đường còn biết tránh để không bị phun vào. Ý của đoạn trên là dù đoạn nhạc có trở nên thông dụng, nhàm chán, tầm thường thì cậu kia vẫn thích.