Nhi Tử – Chương 10

Richard : Tính đăng luôn 2 chương cơ mà vừa phát hiện… chương từ 11 -> 16 mất rồi T – T thế nên… tôi buồn … từ giờ tới giữa tháng 1 không có chương mới nhé

Chương 10 : Sinh Hoạt Tại Quán Bar

Ngược lại thì Cầm Sinh nhất tẩu liễu chi*, nhưng không biết rằng khi chủ quản trở lại quán bar mặt đều đen, tất nhiên, người ngồi ở bên trong mặt tối sầm lại tất nhiên không phải là anh rồi, Bảo Giai ngồi ở trên ghế chân cao ngoài sân khấu, khuôn mặt tươi cười hắng giọng, hai cái tay nổi gân xanh nắm lấy microphone, hắn ban đầu đi tới Thất Dạ cũng bởi vì dung mạo xuất sắc và thanh âm được mọi người quan tâm yêu thích,làm gì có giống ngày hôm này, đã hát xong một bài lại không có ai vỗ tay.

Càng làm cho Bảo Giai không thể tiếp nhận là khi hắn bắt đầu hát bài hát thứ hai,người phía dưới đã lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, có mấy người mới đến đây hỏi ca sĩ mới tới đây cần nghỉ ngơi bao lâu mới xuất hiện biểu diễn lần thứ hai,như thế có khác gì đánh vào mặt hắn đâu, trong lòng hắn đầy phẫn nộ, đáng tiếc người ở chỗ này đều không phải là người mà ca sĩ nho nhỏ trêu chọc nổi, cho dù trong lòng giận tới nội thương nhưng hắn cũng chỉ có thể cắn răng duy trì nụ cười.

Chủ quản mới vừa trở lại quán bar thì có nhân viên bu lại, hạ giọng nói : “Chủ quản, khách nhân trong quán đều đang hỏi tình huống của vị ca sĩ kia, muốn hắn hát thêm vài bài, ngài xem thấy thế nào?” Người có thể tới Thất Dạ đều là người có máu mặt ở hai khu E, F. Những yêu cầu của họ thì quán bar cũng tận lực thỏa mãn.

Chủ quản cười cười, trong lòng cũng cảm thấy bài hát của người kia đáng giá được người tung hô, so với loại thanh âm của Bảo Giai hoàn toàn là khác nhau, khi vị tiên sinh kia hát giống như thật sự sinh hoạt tại thời đại kia,thanh âm du dương chậm rãi không phải là người bình thường có thể hát ra, nhạc cổ phong thịnh hành đã qua rất nhiêu năm rồi, nhưng vẫn không có bạo hồng, đại khái cũng vì không có một người nào có khả năng thể hiện hết vốn có của nhạc cổ phong.

Nghĩ tới đây, chủ quản nhìn thoáng chỗ phòng ở của ông chủ nhà mình,để vị tiên sinh kia mới hát hai bài rồi nghỉ ngơi, có lẽ cũng bởi vì dự đoán trước được tình cảnh như thế đi, nếu không sớm đi vào thì không chừng đã bị kéo không đi được, mang theo khuôn mặt tươi cười đi ra giải thích cho những vị khách muốn được gặp Cầm Sinh kia một chút, tuy rằng không hài lòng vì không được nghe người hát hay như thế, nhưng những người này cũng sẽ không vì chuyện này mà gây rối ở Thất Dạ.

Bảo Giai ở trên sân khấu vốn cũng không phải là người làm việc chăm chỉ, hiện tại càng hát cho có lệ một vài bài rồi đi xuống sân khấu, thay vào một người tóc vàng mặc đồng dạng trang phục kì lạ, vì này chính là Shaw – ca sĩ vốn ở Thất Dạ trước Bảo Giai, tiếng ca của hắn không có ngọt động lòng như Bảo Giai, nhưng cũng mang theo hương vị đặc trưng riêng của bản thân, ở một khía cạnh khách thì hắn hát nghiêm túc hơn so với Bảo Giai.

Bảo Giai thở phì phò đi vào hội trường, nắm cái mũ phớt vừa dùng để làm trang sức, nhìn nhạc cụ khắp phòng càng thấy đố kị không gì sánh được, không giống với các nhạc cụ được mô phỏng lại của thời hiện đại, những thứ nhạc khí này khảy đàn cũng khó hơn rất nhiều, vẫn chỉ có học viện âm nhạc trung ương mới có cơ hội học tập, tới hôm nay loại dân đen này cũng sẽ biết chơi, gương mặt vốn dĩ tinh xảo giờ thì tức giận đến vặn vẹo, quơ một đàn ghi-ta lên muốn dùng sức đập xuống, nhưng nghĩ kĩ lại thì nhạc cụ này chính là do Boss nhà bảo vệ, rồi đành phải ngượng ngùng thả xuống.

Rốt cục đem một bụng đố kị nuốt xuống, Bảo Giai vỗ vỗ gò má của mình, nghĩ đến người kia xong dung mạo của bản thân thì tự tin lại trở về, nâng cặp mông rắn chắc lên đi ra bên ngoài, nhìn cũng không nhìn người bên ngoài mà trực tiếp đi vào một căn phòng nhỏ ở bên ngoài, gõ cửa một cái và nở một nụ cười ngọt ngào bước vào trong : “Khâu lão đại, ngày hôm nay em xong rồi.”

Bên ngoài nhìn giống như một phòng nhỏ nhưng khi mở cửa ra thì không gian bên trong rất lớn,bên trong ánh đèn đủ loại màu sắc nhưng lại không gây chói mắt, bàn kính chứa đầy ly rượu đủ loại màu sắc, mấy người mặc tây trang màu đen đều tự ôm một nữ nhân đùa giỡn, vị trí chính giữa đã thấy một người đàn ông một thân quần áo màu lam nhạt đơn giản nhàn hạ ngồi đó, trên mặt mang một nụ cười nhàn nhạt, càng nhìn như là một quý ông nho nhã lễ độ, cũng chỉ có những tâm phúc của hắn thì mới hiểu, người đàn ông phía sau này có bao nhiêu nguy hiểm.

Thấy bên cạnh người đàn ông không có mang theo bạn gái,nụ cười trên mặt Bảo Giai càng thêm ngọt ngào, người mặc áo đen bên cạnh nhìn thấy thiếu niên ở trước mặt được lão đại coi trọng, nhường đường cho cậu đi tới, Bảo Giai thân mật hôn nhẹ lên rồi ngồi bên cạnh người đàn ông nhưng cũng không dám thực sự dính sát vào, phải biết rằng Khâu lão đại rất không thích người khác chạm vào thân thể của mình : “Khâu lão đại, anh thật là xấu, nãy người ta hát xong cũng không có nghe được tiếng vỗ tay.”

Mặc dù ở trong phòng riêng, nhưng có nút nhấn đặc thù có khả năng đem thanh âm truyền đi, đây cũng là để tiện cho khách nhân trong phòng riêng cổ vũ cho ca sĩ ở bên ngoài, Khâu lão đại nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, nhấp một miếng rượu đỏ xong từ từ nói : “Ngày hôm nay người hát tốt nhất vậy mà không phải là cậu, cái người vừa nãy là người mới trong quán sao? Trước đây tôi chưa từng thấy qua.”

Bảo Giai kiềm chế tia thâm độc trong mắt, trên mặt vẫn giữ nét cười và nói : “Đúng vậy, đây chính là người được chủ quản coi trọng, tự nhiên là được ưu ái, ấy dà, nhắc tên đáng ghét kia làm gì, chúng ta cùng nhau uống rượu đi anh, đây chính là rượu đỏ từ khu quý tộc mà Thất Dạ lấy được, đều để cho Khâu lão đại hùng mạnh uống thôi.”

Người đàn ông nhã nhặn cười giễu cợt một tiếng, làm cho thiếu niên bên cạnh bông dưng trắng cả mặt, nơm nớp lo sợ ngồi ở chỗ kia không dám nhúc nhích, trên tay cầm chai rượu đỏ vừa khen hồi nãy, người đàn ông liếc mắt nhìn cậu ta, chậm rãi nói : “Có phải tôi đã quá cưng chiều cậu rồi không? Cái gì nên nói hay cái gì không nên nói, chẳng lẽ còn muốn tôi dạy lại cho cậu sao?”

Bảo Giai run run một chút, nhìn sang người bên cạnh quăng ánh mắt cầu cứu, lại thấy những người mặc đồ đen xung quang giống như không có nhìn thấy và xem cậu ta như là không khí rồi tiếp tục nói chuyện phiếm uống rượu, cậu ta cắn răng, mặt trắng bệch ráng nặn ra nụ cười quyến rũ : “Làm sao quên được, Khâu lão đại, em làm sao dám ăn nói lung tung chứ, người thanh niên kia nghe nói là boss tự mình mang tới, chủ quản đối với anh ta cũng là chiếu cố có thừa, em mới nói một lời nói nặng thôi liền đau lòng cho anh ta rồi, em thực sự không biết anh ta có lai lịch gì nữa.”

Khâu lão đại trong vô thức dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, mỗi một lần động tác gõ lại làm cho bên trong phòng bỗng dưng yên tĩnh lại, bất ngờ người đàn ông nhã nhặn nở một nụ cười, nhàn nhạt nói : “Đã làm cậu sợ rồi, thật là, lá gan sao bé như thế, vị ca sĩ mới tới này của quán các người hát thực sự không tồi, nếu có cơ hội, có khả năng giới thiệu chúng ta quen biết một chút đi, mặc dù chúng ta là dân kinh doanh nhưng cũng là người thích làm công tác văn hoá.”

Bảo Giai lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ liên tục xác nhận, không có thấy nam nhân ánh mắt lạnh như băng, nếu là Úc Trình Tường tự mình mang tới người ngược lại không tốt trực tiếp động, bất quá nếu là nam nhân kia chính mình nguyện ý, chính là Úc Trình Tường cũng không có thể làm cái gì đi.

Bảo Giai lập tức lộ ra nụ cười quyến rũ liên tục gật đầu, không có thấy nam nhân ánh mắt lạnh như băng, nếu là Úc Trình Tường tự mình mang đến nên không thể trực tiếp động thủ được, bất quá nếu là do người đàn ông kia chính mình nguyện ý, thì ngay cả Úc Trình Tường cũng không có thể làm cái gì đi.

Cầm Sinh bên kia ăn uống no say rồi ngủ một giấc thẳng cẳng, đây cũng là giấc ngủ thoải mái nhất sau khi anh đến thế giới tương lai này, không cần lo lắng ngày mai ăn gì, cũng không cần lo lắng có thể hay không bị đuổi khỏi khu vực, tuy rằng vị trí Thất Dạ gần khu F, nhưng ít ra cũng tìm được một nơi có khả năng sống yên phận, cũng làm cho thanh niênn thấy được hy vọng dào dạt vào cuộc sống.

Lúc tỉnh lại Cầm Sinh cảm thấy cánh tay có chút tê rần, quay đầu nhìn đứa nhỏ gối lên trên cánh tay của mình, nở nụ cười nhéo gò má của nhóc, cậu bé vô ý thức mím môi uốn éo người, , mơ mơ màng màng ủi vào trong ngực anh cọ cọ, Cầm Sinh bật cười, ở trên gương mặt đứa nhỏ hôn một cái, vỗ cái mông nhỏ của nhóc rồi nói : “Heo con, mau rời giường nào, mặt trời chiếu tới tận mông con rồi.”

Có lẽ hành động gọi dậy khỏi giường có tác dụng, Cầm Minh dụi hai con mắt mơ màng ngồi dậy, có chút ngơ ngác ôm cánh tay của ba mình, Cầm Sinh nhìn thấy bé lúc này không nghiêm túc như lúc bình thường, cười cúi đầu hôn lên trán bé một cái, vừa cười vừa nói : “Nào, baba mang con đi đánh răng rửa mặt.”

Cầm Minh ngoan ngoãn được ôm vào WC, người thanh niên bóp kem đánh răng ra bàn chải rồi tự tay dạy nhóc đánh răng, may là bàn chải đánh răng ở thế giới tương lai cũng không có gì thay đổi, khiến cả khuôn mặt của nhóc đều dính đầy bọt, người ba vô lương tâm cười ha hả, bản thân tự cầm bàn chải đánh răng đánh một hồi, một bên nhìn đứa nhỏ cầm bàn chải đánh răng nhiêu con mèo hoa.

Đánh răng rửa mặt hoàn tất, thân thể nhẹ nhàng thoải mái đi ra ngoài, Cầm Sinh ở nhà bếp tìm ở ngăn kéo của tủ lạnh tìm thấy thực phẩm ăn nhanh, còn có một chút thực phẩm hữu cơ chưa có xử lý qua, lại còn có một gói mì, quay lại hìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai nói : “Ngày hôm nay hãy xem tay nghề của ba ba nấu nhé, ba ba nấu cho con mì cà chua cho con ăn, may là rau củ của thế giới này hình dáng như nhau.”

Đời trước Cầm Sinh sống một mình, việc xử lý đơn giản như vậy không làm khó được anh , cười mang cà chua và mì sợi ra xử lý, đáng tiếc bên trong tủ laạnh không có loại thịt nào hết, nhưng nhớ tới từ lúc đến thế giới này ngoài trừ ăn bánh bao bên trong có chút thịt thì anh hoàn toàn chưa từng ăn qua món mặn nào nữa, sẽ không phải thịt ở thế giới này rất quý giá đó chứ?

Một lát sau hai tô mì mùi thơm ngào ngạt bay lên, Cầm Sinh ôm con ngồi ở ghế bên cạnh, không đợi anh phản ứng kịp thì tay của đứa nhỏ đem hai cái tô mì đặt ở cùng một chỗ, thanh niên bất đắc dĩ cười một tiếng, xoa xoa đầu nhóc con nói: “Tuy cùng ăn chung với Minh Minh ba thấy rất hạnh phúc, nhưng hai chúng ta cũng không thể dùng chung một tô mà ăn, ở đây còn rất nhiêu đôi đũa đây này.”

Cầm Minh tiếp tục chớp đôi mắt ngây thơ nhìn baba nhà bé, Cầm Sinh cười một cách bất đắc dĩ, lấy ra hai đôi đũa: “Được rồi, đây là lần cuối cùng, Minh Minh biết dùng đũa không? Không biết thì học theo baba nè, nhìn ba này, uống một hớp nước mì sau đó gắp mì lên, a một hơi anh hết, cẩn thận nóng nhé.”

Nhóc con cúi đầu nhìn ngón tay mập mạp của mình đang cầm đôi đũa, học theo nhấp một hớp nước mì, sau đó ra sức dùng chiếc đũa gắp sợi mì, đáng tiếc là sợi mì là trơn trượt muốn đối nghịch với bé, bé ngồi nghiêm túc cố gắng gắp mì, Cầm Sinh nhìn thấy một màn này không còn gì để nói, cười cười dùng chiếc đũa cuộn cuộn mấy sợi mì lên để trước mặt nhóc : “Tới, Minh Minh mở miệng nào, cũng có thể ăn như thế này.”

Cầm Minh quay đầu lại “a” ăn lấy mì từ chiếc đũa đút tới, lại cố gắng dùng bàn tay nhỏ bé gắp mấy sợi mì đưa cho ba nhà mình, Cầm Sinh không chút khách khí một hơi nuốt vào, hài lòng hôn gò má nộn nộn con trai nhà mình, khen ngợi bé : “Minh Minh nhà mình là thông minh nhất, ăn rất ngon, tới, chúng ta tiếp tục.”

Đứa nhỏ thấy nụ cười trên mặt anh nhãn tình sáng lên, lại cố gắng cuộn sợi mì trong bát , lúc này lại cuộn thành một cục mì thật to, ngẩng đầu đưa tới bên miệng của anh, Cầm Sinh khổ sở nhìn cục mì so với miệng của anh còn to hơn, ngay dưới ánh mắt chăm chú của bé cố mở miệng to hơn nuốt lấy cục mì đó, sau đó giống như đùa lại bé liền cuốn một cục mì to để trước miệng Cầm Minh, đã thấy đứa nhỏ há miệng ăn hết, không ngờ bé thực sự một hơi ăn hết, điều này làm cho Cầm Sinh hoài nghi miệng mình có phải to không bằng miệng của nhóc hay không.

 

Giới Thiệu Về Nhà

20130119232214_xvylc-thumb-700_0

Đôi Lời : Lúc lập ra wordpress này là 2 người dịch, nhưng sau đó người kia bận công việc rồi mất liên lạc luôn nên hiện tại chỉ còn một người đó chính là Richard.

Tình hình hiện tại thì theo thống kê số acc tôi mất : acc wattpad bay 2 cái, acc fb bay 4 cái nếu mất nữa tôi nghỉ dịch truyện =]] . Nên hiện tại địa chỉ nhà :

Wattpad : https://www.wattpad.com/user/KurayamiNoTsuki

Sweek : https://sweek.com/profile/1021885/74088 ( @LanhVuong )

Email liên lạc : akumanokokoro98@gmail.com

Gia quy :

– Cấm chuyển ver, cấm repost lung tung 🙂 muốn repost thì xin phép tôi trước để tôi đỡ buồn còn để tôi phát hiện truyện nhà mang đi thì đóng nhà nhé.

– Còn tự lấy truyện của tôi đi xong đổi tên editor là tôi đây sang tên bạn thì từ đây tôi nghỉ dịch ( mà chắc không ai thèm lấy truyện trong ngôi nhà nhỏ của tôi đâu =]] )

Đừng Đè – Chương 11

Chương 11: Tiểu Cẩu Đánh Nhau.

Editor : Tiểu Phong

Beta : Phong Duật aka Richard

Trình Tuấn Khanh cảm thấy Trình Úc nói rất đúng, nhưng lại có chút xin lỗi Hạ Trí, theo ý Trình Úc, Hạ Trí tốt nhất đừng muốn ở nhà bọn hắn. Mỗi ngày tan học hướng về một hướng mà đi, chưa từng bị lộ tẩy, nhưng Trình Tuấn Khanh không có ý tứ muốn đưa Hạ Trí về, ông hỏi cậu: “Trước oan ức con một thời gian, chờ ba ba tìm thời cơ thích hợp rồi nói với gia tộc cho con một thân phận, được không?

Hạ Trí gật đầu.

Trình Tuấn Khanh sắp xếp gian phòng của Hạ Trí đối diện Trình Úc, thoải mái thư giản sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Trí ngồi phịch lên chiếc giường lớn một mét tám của cậu, lăn lộn trái phải .

Thu được độ thiện cảm? Không phải là làm anh em thôi sao, cái này quá dễ dàng.

Hệ thống trồi lên tham gia trò vui: “Tiến độ đổi mới nhắc nhở, quét độ thiện cảm mới của nhân vật chính —— 0%, mời ký chủ cố gắng.”

Hạ Trí: “!”

Hạ Trí: “Lúc trước không phải còn 5% sao? Không lẽ mày ăn xén?”

Hệ thống: “Nếu như độ thiện cảm có giá trị âm, ngài hiện tại chắc là đã nốc ao -100.”

Hạ Trí rất oan ức, “Tao làm cái gì ? tao vô tội mà, không phải dựa vào kịch bản mày cho sao?!  Cái giả thiết chó má này cho tao làm con trai của Trình Tuấn Khanh, tao làm gì có biện pháp, không lẽ nhét tao vào lại bụng mẹ?”

Đêm nay Trình Tuấn Khanh ở trong nhà, sợ Hạ Trí ở chỗ này không quen, đặc biệt tới hỏi thăm xem cậu có ý kiến gì về phòng ở không.

Trình Úc gõ cửa đi vào, đem hai bộ đồ ngủ đặt ở cuối giường Hạ Trí, cười đến phúc hậu và vô hại, “Hai bộ quần áo này đều là đồ mới, em chưa mặc qua, em xem hành lý anh mang không nhiều lắm, có thể không chuẩn bị đầy đủ lắm, liền lấy qua xem anh có cần không.” 

Hạ Trí đã chịu kinh hách cực đại. 

Nho nhã lễ độ khiêm tốn như ngọc đó, Trình Úc muốn quậy gì đây! Hạ Trí tuy rằng chưa thấy qua diễn cung đấu, nhưng thật sâu cảm giác được một cổ sát khí bốn phương đột kích.

Muốn chơi trò anh em hả?

Hạ Trí: “Hệ thống, hiện giờ tao trở về có được không? Chậm thêm tý bị hắn giết khi nào không cũng biết.” 

Hệ thống vô tình ném một câu: “Kịch bản không thể sửa đổi, thỉnh ký chủ phấn chấn tinh thần tiếp tục diễn tiếp cốt truyện.” 

Hôm sau Hạ Trí ở trường không bị bất cứ đãi ngộ không công bằng nào, nhóm người Sơn Dương nếu thấy cậu đều đi đường vòng. 

Buổi sáng quá mức bình yên không gợn sóng. 

Hạ Trí cắt tóc thay đổi quần áo, cũng có thể hành xử nhân mô cẩu dạng* mà đi trên đường cái.

( Nhân mô cẩu dạng: người hành vi giống như chó, thử thành ngữ không bằng cầm thú hay đồ súc vật ).

Trình Úc bên kia vẫn luôn không có động tác gì, sinh hoạt cao trung đơn giản là ngày qua ngày học tập, Hạ Trí không biết cái chuyện xưa cẩu huyết này khi nào kết thúc, cậu cũng nghĩ nếu có một ngày rời khỏi Trình gia thì cậu sẽ như thế nào, cho nên thái độ học tập phá lệ* đoan chính. 

( Phá lệ: không theo thói cũ ). 

Ban đầu nó chỉ là một kiến thức vừa được học, nhưng vẫn rất dễ để nhớ lại nó sau ba hoặc bốn năm.

Nhưng Hạ Trí không dám làm mình tiến bộ quá rõ ràng, ở giai đoạn giữa anh đã giúp đỡ được 23 người.

Cái lớp này tổng cộng có 56 người, ở lớp cậu là số 50, thành tích đội sổ không sai biệt lắm, lúc này nhảy một cái từ học ngu lên học giỏi, bị giáo viên chủ nhiệm điển hình là người hung dữ khen ngợi. 

Trình Tuấn Khanh biết liền rất cao hứng, thưởng Hạ Trí một chiếc xe đạp leo núi, không dám mua đồ quá mức khoa trương, khẩu vị thật bình dân. 

Trình Tuấn Khanh từng đề nghĩ tài xế đưa Hạ Trí đi học, xe dừng kế bên trường học thì cậu tự đi vào, nhưng bị Hạ Trí từ chối, trước khi về Trình gia cậu luôn đi bằng xe công cộng. 

Trình Tuấn Khanh vừa mới xoay người rời đi, Trình Úc liền từ “Chiếc xe này thật đẹp mắt” biến thành “Cũng chỉ có anh mới thích đồ dởm này”, trở mặt cũng không cần nhanh vậy chứ. 

Hạ Trí nói: “Tôi rút lại câu cậu không có ai dạy bảo lần trước, cậu ở trước mặt ba cũng ngoan ngoãn đấy.” 

Mẹ Trình Úc vào lúc hắn 8 tuổi liền mất, Trình Tuấn Khanh bi thương một hồi lại không quá nửa năm liền bắt đầu kiếm mẹ kế cho hắn, chỉ là một người cũng không được ở lại. Nam nhân tuổi này chính là lúc mị lực bắn bốn phía, Trình Tuấn Khanh lại lớn lên chọc đào hoa, nếu không tìm được vợ thì cũng chặt đứt ý tưởng, trong nhà không có hồng kỳ, bên ngoài làm theo có thể cờ màu phiêu phiêu.*

Trong thời gian Hạ Trí quan sát, bên người gã cũng không nhiều ong bướm.

“Anh đặc biệt trước mặt ba tôi tỏ ra ngoan ngoãn, làm tốt hình tượng con ngoan, là vì cái gì? Con cái ở trước mặt ba mẹ không phải nên thả lỏng sao? Anh hoàn toàn tương phản, quả thực giả đến về nhà. Chẳng lẽ anh sợ một ngày nào đó có thêm một em gái tranh sủng với anh a?” 

Hạ Trí chỉ vào chính mình, nói: “Tôi xuất hiện, làm ác mộng của cậu thành sự thật.” 

Lúc Trình Tuấn Khanh luôn gieo giống bên ngoài, Hạ Trí nghi ngờ gã không xa sẽ có thêm một cái tư sinh tử. 

Hôm nay cuối thu mát mẻ, trong viện mặt cỏ hơi héo lại, Hạ Trí thưởng thức chiếc xe leo núi của cậu, Trình Tuấn Khanh không biết xuất phát từ tâm tư gì mà mua cho cậu màu đỏ, đặt ở mặt cỏ trông có vẻ bắt mắt. 

Hắn cắn răng hung tợn mà cảnh báo cậu :”Nếu anh dám nói hưu nói vượn, tôi sẽ làm cho anh cả đời không nói được nữa.” 

Hạ Trí cười cười, nói :”Đúng rồi a, có gì bất mãn liền nói ra đi, cậu mỗi ngày đều cười với tôi làm tôi nổi cả da gà a.”

Trình Úc dán bên tai cậu, một chữ một chữ rít từ kẽ răng ra ngoài, “Mẹ nó có phải hay không thiếu đánh?”

Trình Tuấn Khanh còn chưa đi ra khỏi cửa, xoay người trở vào thì thấy hai thân ảnh chồng lên nhau, gân xanh Thái dương nhảy dựng. 

Nói không lo lắng là giả, tiểu nam hài tuổi này vốn dĩ hoocmon thừa thải, táo bạo dễ giận, tính tình Trúc Úc lúc nào cũng thích độc lai độc vãng*, đột nhiên lòi thêm một anh trai rất có thể là không thích. 

( Độc lai độc vãng: đại khái là thích ở một mình. )

“Làm gì đấy! Trình Úc, con đè lên người anh trai mình làm gì, mau xuống ngay! Hai người các con không được đánh nhau!”

Hạ Trí đột nhiên giơ tay cù sau nách Trình Úc làm hắn ngứa ngáy, vẻ mặt muốn đánh người của Trình Úc còn chưa rút đi, đột nhiên cơn ngứa bao phủ toàn thân, hắn không có tiền đồ mà cười phá lên. 

Thân thể mềm nhũn, Hạ Trí liền xoay người đè lên người hắn, “Ba, con với Trình Úc chỉ đang giỡn thôi.” 

Trình Úc cười đến nước mắt chảy ra, Trình Tuấn Khanh yên lòng, “Như thế nào lại giống tiểu cẩu đánh nhau thế, mặt đất dơ, mau đứng lên.” 

Hạ Trí hai tay chống đất đứng lên, sau đó nhìn Trình Úc vẫn còn cười vươn tay ra. 

Trình Úc làm lơ tay cậu, tự mình đứng lên. 

Hắn mới đứng thẳng, Hạ Trí liền kề vai sát cánh mà dựa lại, hướng về phía Trình Tuấn Khanh mà phất tay nói “Sayonara ( tạm biệt mang ý nghĩa có hẹn gặp lại ).” 

Trình Úc miễn cưỡng chịu dựng, làm mặt tươi cười cùng ba ba nói tạm biệt. 

Trình Tuấn Khanh chân vừa mới bước ra cửa, hai người như hai cực giống nhau* mà tách ra. 

( Hai cực giống nhau: Nam châm hai cùng cực là không hút nhau được. )

Trình Úc dường như có tính khiết phích, phủi chỗ Hạ Trính vừa chạm qua trên áo. 

Nếu hỏi Hạ Trí cách dỗ con gái cậu còn biết chút, còn dỗ con trai thì Hạ Trí trước nay chưa từng nghĩ tới, nam sinh kết bạn với nhau thường rất đơn giản, nhìn thuận mắt thì tự nhiên kết bạn thôi, có thể là bởi vì một sở thích chung, cùng nhau bị phạt, cùng nhau thảo luận nữ sinh nào đó, hoặc là ngươi nói về một đề tài người lớn nào đó rồi sau đó cùng nhau khoái chí cười lớn.

Nếu không thì một ngày nào đó thử cùng Trình Úc nói chuyện cười người lớn xem? 

Một lát sau Trình úc thay quần áo từ lầu hai đi xuống, vào bếp pha cà phê. Những việc này có thể gọi bảo mẫu đến làm, nhưng hắn đôi khi cũng sẽ tự làm. 

Từ nghiền đến nấu, toàn bộ quá trình đều thong dong ưu nhã, mùi cà phê từ phòng bếp cách nửa cái phòng khách thổi tới, đáng tiếc chỉ có một ly. 

Hạ Trí đem đầu gác lên lưng sofa, giống như mèo nhỏ đang quan sát. 

Thiết kế phòng bếp Trình Gia là mở ra, không có cửa, sạch sẽ, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút khói. Trình Úc và Trình Tuấn Khanh giống như rất thích ăn cơm Tây, khi ăn mỗi người có một đĩa riêng, có phong phạm quý tộc nhưng cũng không bình dân. 

Hạ Trí theo đuổi Trình Úc lên lầu, lúc cửa Phòng Trình Úc chưa đóng lại liền dùng chân chặn.

Trình Úc: “Có bệnh?”

Hạ Trí mặt dày: “Học bá, tôi học không giỏi, cậu dạy kèm tôi đi?”

Miệng Trình Úc nhấp cà phê, mặt vô biểu tình: “Anh mặt mũi lớn thật.”

Hạ Trí thuận miệng: “So cậu còn kém.” 

Trình Úc: “!” 

Cuối cùng chân Hạ Trí bị dẫm ,chân đau khập khiễng mà đứng ở trên hành lang, cho nên mới nói nếu muốn sống tốt, không nên một hai chọc Trình Úc. 

Hạ Trí cách cửa nói chuyện với hắn, “Cậu thật không hề nghĩ kĩ sao? Dạy kèm tôi không chỉ khiến cả hai bồi dưỡng được tình cảm, còn có thể trước mặt lão ba xoát hảo cảm, huynh hữu đệ cung, hình ảnh cỡ nào hài hòa.” 

Trong phòng truyền đến vài tiếng động “bang bang”, chắc là Trình Úc đem thứ gì quăng ngã. 

Hạ Trí thở dài, móc điện thoại ra, trên mặt thiếu điều dán chữ cần giúp đỡ ——đệ đệ có gai, đâm tay đau làm sao bây giờ?

Trình Úc thiếu tình thương, đây là không thể nghi ngờ, nhưng ấm áp một người không phải đơn giản chỉ là đứng ở bên cạnh hắn xong nói tôi cho cậu ánh mặt trời tôi cho cậu sự ấm áp , đầu tiên, phải để hắn tiếp nhận cậu.

Hắn thậm chí đối Trình Tuấn Khanh đều là nguỵ trang kĩ, làm sao sẽ đối xử tử tế, rộng lòng mở cửa với một người anh trai cùng cha khác mẹ chứ. 

Thứ hai có tiết thể dục, Hạ Trí chủ động đi tìm Trình Úc, đưa ra yêu cầu muốn gia nhập với họ.

Trình Úc nghiêng mặt liếc cậu một cái, không nói lời nào.

Smart hiểu ý rất nhanh, vội vàng xua đuổi Hạ Trí như ruồi bọ: “Đi đi đi, không ngẫm nghĩ lại mình là cái thá gì đi, ‘lúc trước mày lạnh nhạt với tao, hiện tại tao treo cao không nổi’ biết không? Nhưng chậm rồi.”

Trình Úc ánh mắt sắc bén liếc gã, Smart lập tức cúi đầu,”Thực xin lỗi Trình thiếu, tôi dùng sai từ.”

Hạ Trí: “Cậu là ban thực nghiệm sao?Sao lại vào đây?”

Thực nghiệm ban trừ bỏ học tập tốt còn có có tiền, Smart rất có thể thuộc về người sau. Hạ Trí kéo qua Trình Úc đơn độc nói chuyện, sợ tới mức Tóc Dài Đầu Xù cằm chấm đất, nhưng điều khủng bố nhất là Trình Úc đi qua bên này.

Hạ Trí: “Cậu thật muốn làm bộ không quen tôi sao? Dù sao đều ở cùng một nhà, cậu cảm thấy ba năm cao trung mọi người sẽ không phát hiện sao? Nếu chúng ta bảo trì việc làm bạn bè bình thường trong trường, bị người phát hiện còn tìm lý do lừa được, cũng không đến mức hai người cực kỳ xa lạ lại ở chung một chỗ càng dễ khiến người ta luôn chăm chú theo dõi đề tài này.”

Trình Úc mấp máy môi, nhấc lên mí mắt nhàn nhạt liếc cậu một cái. 

Hạ Trí nói xong cũng rất khẩn trương, nhưng cậu khẩn trương không phải vì Trình Úc, mà là hệ thống , lần trước cậu muốn đồng ý với Trình Úc, hệ thống lại ngăn cản. 

Đợi nửa ngày, trong đầu không có bất luận âm thanh làm người bất an. 

Hạ Trí nhẹ nhàng thở ra, liền thấy Trình Úc cứng cổ lại, cực không tình nguyện gật gật đầu.