Giới Giải Trí – Chương 1 + 2

Chương 1: Xuyên qua.

        Tác giả: Tử Nguyệt Sa Y

                 Edit: Gió Nhỏ

              BetaPhongDuat

Thời điểm Cố Ninh khôi phục ý thức, phát hiện mình đang bị một người giữ chặt ấn đầu quỳ xuống mặt đất.

Hắn có chút phẫn nộ, nhiều thêm là kinh ngạc. Kì thật, Cố Ninh sống trên đời hai mươi mấy năm, trước giờ không ai dám đối xử vô lễ với hắn như thế.

Nhưng hắn đã bị bệnh nguy kịch rồi mà, ngay cả thánh y Đoan Mộc Ly cũng nói với phụ mẫu hắn, hắn bất lực, thuận tiện bảo bọn họ nén bi thương. Hơn nữa hắn đã nằm ở trên giường vài năm rồi, căn bản không thể nào đứng dậy, sức lực nãy giờ quỳ trên mặt đất là từ đâu ra?

Lực tay của nam nhân ấn trên đầu hắn rất mạnh, làm Cố Ninh giãy không thoát, liền theo bản năng giương mắt lên dò xét xung quanh.

Nhìn nam nhân này khoảng ba mươi tuổi, mặc trên người bộ quần áo Cố Ninh chưa bao giờ gặp qua. Xiêm y* màu đen, quần áo trên người gã tách ra, dưới chân mang đôi giày kì lạ có thể chiếu lại bóng người ( giày da ấy ).

( Quần áo quyền quý thời Phong kiến ).

Cố Ninh sợ ngây người, đây là nơi quỷ quái nào? Vì sao gã này lại ăn mặc cổ quái thế?

So với nhận thức không thể mặc áo quần lố lăng, nam nhân đầu tóc lông xù, màu hạt dẻ này càng làm cho Cố Ninh không thể tiếp thu được, không phải nói thân thể tóc da đều là của cha mẹ, sao gã lại có thể cắt tóc?

Cố Ninh nỗ lực khuyên chính mình bình tĩnh, phải xem trước mắt bản thân đang ở nơi nào, dù sao hai tay hắn đều đã dính máu tươi, làm ra vô số nghiệt sát, nhìn chung nơi này nhìn cũng không giống địa ngục cho lắm.

Cố Ninh xác định chính mình chưa bao giờ gặp qua tên nam nhân này, nhưng lại mạc danh kỳ diệu*( không hiểu đầu đuôi, nguyên nhân thế nào ) thấy gã có chút quen mắt, chỉ là không nhớ ra ai, nghĩ đến đầu liền đau muốn chết, như có người cầm mũi khoan, hướng đầu hắn mà khoan vào.

Người nọ không có chú ý ánh mắt cùng sắc mặt Cố Ninh thay đổi, còn lải nhải mà nói, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo.

“Không phải chỉ là một con hát thôi à, còn giả bộ thanh cao cái gì? Chỉ cần cưng đem anh hầu hạ thoải mái, anh lập tức cùng cưng kí hợp đồng, còn có thể cho cưng vai nam ba trong phim mới của Vương đạo nữa, nhưng nếu cưng không nghe lời. . .”

Lời nói của người nọ tràn đầy ý tứ uy hiếp rõ ràng, Cố Ninh nghe được cái hiểu cái không, liền cẩn thận suy đoán đối phương muốn có đồ vật nào đó của nguyên thân, tiếc là. . .

Ở trong từ điển của Cố Ninh, chưa từng có hai chữ khuất phục, xưa nay điều hắn muốn làm thì hắn sẽ làm, chứ không phải người khác muốn hắn làm thì hắn phải làm, hắn có tài cán gì.

Đúng vậy, Cố Ninh đã hiểu được, hắn đã không còn ở trong thân thể trước, mà tựa hồ đã đoạt xá người khác.

Nếu hắn vẫn là Hiên Vương hoàng triều, Chiêu Dương Hầu Cố Ninh, tuyệt sẽ không có người dám vô lễ đối với hắn, cho dù là địch nhân của hắn cũng không.

Có một lần, có người dám cầm roi chỉ vào hắn nói chuyện, mộ phần cỏ xanh của người nọ sợ rằng phải đào sâu thêm mấy thước.

Thấy Cố Ninh trừng mắt mà không nói lời nào, nam nhân ăn mặc tây trang đen cho rằng hắn không phục, liền hung tợn nói: “Mày còn thanh cao cái gì? Mày cho rằng mày còn có thể thanh cao như lúc trước sao?”

Cố Ninh trầm mặc không nói, hắn ở trong tối quan sát hoàn cảnh xung quanh, xác định chắc rằng bên cạnh không có ai giúp đỡ gã.

“Mày đã bị người ta vứt rồi, sau này cũng sẽ bị vứt thôi, ai nỡ đối xử với mày như thế đâu, ai bảo mày cùng lúc quen cả ba kim chủ?* Chuyện này ở trong giới ai ai mà không biết, trừ bỏ tao vẫn còn mềm lòng, người khác không có khả năng lại cho mày cơ hội để đóng phim. . .”

*Kim chủ là dạng người đi bao nuôi người khác 

Lời nam nhân còn chưa dứt, đã bị Cố Ninh đột ngột vung ra một quyền đập vào mặt, đảo khách thành chủ, đau đến mức nằm trên đất mà rên hừ hừ.

Cố Ninh như cá nhảy dựng lên bờ, một bên ghét bỏ mà vỗ vỗ tay, một bên lại bất đắc dĩ mà bĩu môi. Cái thân thể mới này thật sự gầy yếu, nắm đấm lúc nãy đánh ra không có lấy một tia lực đạo, nếu là hắn trước kia, tên hỗn đản đối diện sợ là đã sớm đi đời.

Cố Ninh nhìn những sự vật xa lạ này chăm chăm, thì ra hắn đã không còn ở thế giới kia. Tạm thời cứ bỏ qua đi, quan trọng bây giờ là phải làm rõ tình hình cụ thể trước mắt, được sống thêm một lần nữa, đời trước Cố Ninh chết trẻ vẫn thực không cam lòng.

Thân thể này phi thường gầy yếu, vừa nhìn đã biết là ngày nào cũng không được ăn no, trên tay cũng không có sức lực nào, Cố Ninh đã dùng hết toàn lực vào cú đấm kia đánh cho nam nhân rên la nãy giờ. Nhưng thực tế cũng chả tạo ra thương tích gì.

Nhìn bộ dáng ồn ào của gã, Cố Ninh động tác sạch sẽ lưu loát mà đem khăn trải bàn kéo xuống nhét vào miệng năm nhân, hơn nữa còn dùng chai rượu vang đỏ đem gã đánh bất tỉnh.

Làm xong tất cả, Cố Ninh giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau, hắn có cảm giác có rất nhiều đồ vật xa lạ ùa vào đầu mình.

Đồ vật ùa tới ngày càng nhiều, tốc độ nhanh đến không khống chế được, đầu Cố Ninh đau đến mức muốn nổ tung. Bất quá, hắn rất nhanh phát hiện, đây là ký ức của nguyên thân, có những thứ này, hắn mới có thể dễ dàng mà dung nhập thế giới này.

Trong thời gian ngắn tiếp thu một lượng tin tức lớn làm tiêu hao toàn bộ thể lực của Cố Ninh, thế nên hắn không có chú ý đến, mình đang ở hoa viên không phải một người đều không có, trên ban công lầu hai có một nam nhân trẻ tuổi đẹp trai nhìn thấy tất cả sự việc.

( Giống kiểu hẹn hò ấy, đặt bàn giữa công viên rồi hoa, rượu, nến đỏ ).

Nhìn bóng dáng Cố Ninh vội vàng rời đi, trên mặt nam nhân vẫn không có biểu cảm gì, y hơi hơi nheo mắt lại, giống như đang tự hỏi gì đó.

Cố Ninh không biết mình muốn đi đâu, chỉ là bản năng nói cho hắn biết, phải rời khỏi cái nơi này ngay lập tức. Đi không biết bao lâu, Cố Ninh đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn kêu một chiếc taxi, dùng ký ức nguyên thân báo ra một cái địa chỉ.

Đêm khuya vắng lặng, xe taxi chạy như bay, sắc mặt Cố Ninh tái nhợt, không dám để người khác nhận ra nội tâm mình đang sợ hãi. Cái khối vuông bốn phía cùng bốn cái bánh xe này là loại xe gì, sao nó có thể chạy trốn nhanh như thế, so với hãn huyết bảo mã* còn nhanh hơn

*Những giống ngựa quý hiếm chỉ còn vài trăm cá thể trên thế giới bao gồm cả loài từng đi vào truyền thuyết có màu lông ánh kim, mồ hôi đỏ như máu,sức chịu đựng dẻo dại, phi nước đại cực nhanh.

*Những giống ngựa quý hiếm chỉ còn vài trăm cá thể trên thế giới bao gồm cả loài từng đi vào truyền thuyết có màu lông ánh kim, mồ hôi đỏ như máu,sức chịu đựng dẻo dại, phi nước đại cực nhanh

Xe taxi dừng lại trước tiểu khu của Cố Ninh, hắn thật lâu còn chưa lấy lại tinh thần, ngồi trên xe sững sờ.

Tài xế hợp thời kêu hắn vài tiếng, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, hiểu rõ chính mình nên trả tiền, hắn mặc kệ đối phương báo giá nhiều hay ít, từ trong bóp lấy ra mấy tờ trăm nguyên tệ giá trị lớn đưa qua.

Tài xế có chút bị doạ, gã run rẩy vươn tay, rút ra một tờ trăm nguyên tệ giá trị lớn, không chờ gã thối lại, Cố Ninh đã đẩy cửa xuống xe.

Tài xế ngẩn người, rồi lái xe đi, có thể ở loại tiểu khu xa hoa người thường mua không nổi này, chắc cũng không thiếu tiền, không cần ba cái đồng lẻ này.

Cố Ninh hồn phách chưa định trở về nhà, quá trình đi thang máy lại làm sắc mặt hắn trắng hơn, cũng may tố chất tâm lý của hắn luôn không tồi, vẫn chưa bị doạ đến mức nhũn chân đi không nổi. Cố Ninh vào phòng liền bổ nhào lên sô pha, nhanh chóng tiêu hoá những thứ kỳ quái dọc đường lúc nãy.

Lấy thân phận người ngoài cuộc xem ký ức, cùng tự mình trải qua chính là không giống nhau, Cố Ninh nằm trên sô pha nửa ngày, rốt cuộc bình thường trở lại.

Tới đâu hay tới đó, dù sao hắn cũng đã chết qua một lần, còn có cái gì đáng sợ hơn. Lại nói ông trời đối xử với hắn cũng không tệ, không chỉ cho hắn sống lại, mà còn tặng luôn ký ức, bằng không đêm nay hắn phải lưu lạc đầu đường rồi.

Đây là một căn phòng diện tích không lớn, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, trang trí phi thường tinh xảo, một người sinh hoạt xem như cũng tốt, nhưng nếu so sánh với chỗ ở Cố Ninh kiếp trước thì nơi này hoàn toàn không so được.

Cố Ninh đi vào phòng rửa mặt, từ cái miếng pha lê này nhìn vào, diện mạo thân thể này cùng hắn kiếp trước giống nhau đến khó tin, chỉ là hơi gầy một tý. 

Vì làm rõ tình cảnh của mình, Cố Ninh đem chính mình nhốt trong phòng ba ngày, một ngày ba bữa đều dựa vào cơm hộp giải quyết, hắn xem qua màu sắc của các đồ vật lớn lớn bé bé trong nhà, đều giống y chang với ký ức của nguyên thân.

Hắn biết nguyên thân cũng tên là Cố Ninh, năm nay hai mươi tuổi, là một diễn viên nhỏ. ‘Cố Ninh’ này là một cô nhi, năm hắn mười tuổi thì cha mẹ xảy ra tai nạn qua đời, cũng không có họ hàng gì, lớn lên ở cô nhi viện.

Thành tích học tập của nguyên thân không tốt, cả ngày đều mơ ước trở thành minh tinh, năm hắn mười sáu tuổi thì đọc qua một tờ tuyển, hắn cùng bằng hữu tham gia một MV, bằng hữu lại rớt mà hắn lại được.

MV lúc đó là của Thiên vương ca hát Táp Phi《Tự Thuỷ Lưu Niên》quay cùng với nguyên chủ làm MV, nguyên thân đóng vai một vị thiếu niên xinh đẹp tự luyến mê mụi chính mình.

Táp Phi là ca sĩ số một trong nước, một thiên tài ca nhạc,《Tự Thuỷ Lưu Niên》quét ngang bảng xếp hạng năm ấy trong và ngoài nước lớn nhỏ, nguyên thân đi theo ánh sáng của Thiên vương, được tiểu hồng một phen.

Không lâu sau đó, bạn tốt của Táp Phi là ảnh đế Diệp Dương bắt đầu quay phim mới《Tội Ác Chi Thành》, kịch bản trung nên có nhiều người vai diễn không nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất trong phim là một siêu cấp mỹ thiếu niên, đạo diễn thử kính rất nhiều diễn viên trẻ tuổi nhưng chưa tìm ra ai thích hợp, Diệp Dương xem qua MV《Tự Thuỷ Lưu Niên》, liền đề cử nguyên thân.

Bộ《Tội Ác Chi Thành》dài một trăm năm mươi phút, vai diễn của nguyên thân không đến một trăm năm mươi giây, chỉ có ba lời thoại, lại kinh diễm vô số người, sự nghiệp diễn xuất của nguyên thân bắt đầu vô cùng thuận lợi.

Nhưng mà, bắt đầu tức là hot, từ đây nguyên thân không còn vận may như thế nữa.

Bởi vì ở《 Tội Ác Chi Thành》có biểu hiện không tồi, đạo diễn ở phim điện ảnh kế tiếp《Vận Mệnh》cho nguyên thân đóng một nhân vật, hơn nữa số lần diễn có tới một phút mười lần diễn.

Nhưng chính tại bộ phim mới này, nguyên thân bại lộ đầy đủ bản chất bình hoa của hắn.

Thì ra, nguyên thân là một cái tên phi thường tự luyến,《Tự Thuỷ Lưu Niên》và《Tội Ác Chi Thành》đối với hắn mà nói đều là dùng mặt để diễn, một khi thay đổi, hắn liền hold không nổi mà bại lộ.

Sau khi《Vận Mệnh》chiếu ra, vô số người ở Weibo Cố Ninh mà mắng bảo hắn lăn ra giới giải trí. Mới đầu còn có người bênh vực Cố Ninh, cảm thấy mọi người đối với diễn viên trẻ quá hà khắc, nhưng những người này sau khi xem qua phim nhựa đều mắng theo.

Dùng một từ nào đó để nói về Cố Ninh thì, bộ phim nhựa《Vận Mệnh》này chỗ nào cũng hoàn mỹ, chỉ có Cố Ninh là vết bẩn lớn nhất.

《 Vận Mệnh 》 khiến cho cuộc đời của ‘Cố Ninh’ bước vào bước ngoặt, công ty nào dám cho hắn tiếp tục đóng phim, bọn họ đăng ký cho hắn vào ban biểu diễn, chuẩn bị tốt mài giũa kỹ năng diễn xuất.

Dù sao mỹ mạo cũng là ‘tài nguyên’ thiếu thốn, mà Cố Ninh còn là một đỉnh cấp mỹ nhân hiếm thấy, một bộ《 Vận Mệnh 》tạp nham cũng không quan trọng, tương lai hắn sẽ tiến bộ rồi vãn hồi lại danh tiếng, nếu mà còn không được, kia mới thật sự là xong.

Trong lúc bế quan huấn luyện, công ty giúp Cố Ninh tham gia một tiết mục du lịch 《 Chân Nhân Tú 》, mục đích là giúp hắn lưu lại tên tuổi trong màn ảnh. Giới giải trí đổi mới quá nhanh, nếu Cố Ninh mà biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, lúc trở lại thì có ai còn nhớ đến ‘hắn’.

Kỹ thuật diễn không được, ca hát càng khỏi phải nói, trước mắt cứ nên xoát độ hảo cảm của mọi người cũng không tồi. Người tham gia của tiết mục du lịch kia là vài nữ minh tinh tên tuổi hơi lớn cùng hai tiểu thịt tươi kết bạn quay chung, kịch bản giao cho nguyên chủ là phải làm một tiểu đệ đệ ngoan ngoãn hơi ngốc và không biết làm gì.

Thực bất hạnh chính là, EQ cùng kỹ năng diễn xuất của nguyên chủ giống nhau đến muốn rơi cả nước mắt, chương trình 《 Chân Nhân Tú 》đang tốt đẹp, người khác đều là đen chuyển xanh, xanh chuyển hồng, thậm chí có cả đen chuyển qua hồng, mà ‘hắn’ là tương phản, là từ hồng chuyển xanh, từ xanh chuyển đen, thậm chí là hồng chuyển đen! ( Thay đổi sắc mặt ).

Lợi hại hơn nữa chính là, nguyên chủ cùng năm vị nữ minh tinh cùng hai vị tiểu thịt tươi kia quan hệ một chút cũng không tốt, không xem ai ra gì!

Bởi vì một đường nóng nực, cao trào không ngừng. Rating của 《 Chân Nhân Tú 》không ngừng tăng cao. Những người khác có fans cọ cọ làm phát hồng, chỉ có mình ‘Cố Ninh’ là không ngừng rớt hồng, còn bị bọn họ lập thành một tổ chức mắng te tua, cuối cùng chính là không thể không đóng Weibo.

Công ty hối hận, chỉ có thể giấu Cố Ninh đi,thương cảm này nọ vân vân làm muốn rơi nước mắt, dù có mỹ mạo cũng vô dụng.

Mà cùng tham gia 《 Chân Nhân Tú 》 là một vị tiểu thịt tươi khác Vương Đồ Tư Duệ, xưa nay ngạo kiệt khó thuần, luôn đắc tội với người ta, cậu ta tham gia tiết mục này, hình tượng cá nhân cũng có chuyển biến tốt đẹp, không giống với Cố Ninh, số đỏ cơ hồ rơi xuống hết.

Chả phải đều nói từ kiệm nhập xa dễ, từ xa nhập kiệm khó* ( Từ nghèo giàu lên thì dễ, từ giàu xuống nghèo thì khó ), nguyên chủ rốt cuộc cũng chỉ là tiểu số đỏ mà thôi, thì ra ‘hắn’ không thể quay về như lúc trước, đường thẳng đi không được liền bắt đầu đi đường vòng.

Dựa vào lực lượng của kim chủ, nguyên chủ thu tới không ít tài nguyên, đáng tiếc năng lực không đủ nên nắm không chặt, Cố Ninh rời khỏi giới giải trí là đề tài bị nhiều người tra nhất.

Trước đó không lâu, bởi vì làm việc có lỗi, thế nhưng nguyên chủ đụng phải kim chủ của hắn, vì thế liền bị vứt bỏ. Hắn không có biện pháp, liền tự mình đi kiếm kim chủ mới, chính là người nam nhân hôm nay, trong bữa tiệc hai người đã xảy ra tranh chấp, Cố Ninh không biết vì sao liền tới đây.

Phòng ở của nguyên chủ là cho vay mua, mỗi tháng phải trả một khoảng tiền kếch xù để trả tiền vay, mà hắn lại là ở trong những tháng ngày ăn no mặc ấm, ngón tay cũng không chạm vào nước biết được chính mình đang thiếu tiền mà còn thiếu thành như vậy, Cố Ninh trước nay không biết làm gì vì kế sinh nhai sau này mà sầu não.

Dựa vào ký ức nguyên chủ, Cố Ninh gọi điện thoại cho người đại diện, uyển chuyển biểu đạt chính mình muốn tìm một công tác phù hợp với mình.

Người đại diện ngữ khí so với hắn còn muốn uyển chuyển hơn, nói là công ty đã có an bài khác cho hắn. Không đợi Cố Ninh đặt câu hỏi, gã lại nói chờ ngày mai Cố Ninh tới công ty rồi bàn tiếp. 

Hết chương 1.

Chương 2: Diệp Thù.

          Tác giả: Tử Nguyệt Sa Y.

                  Edit: Gió Nhỏ.

                Beta: PhongDuat

Truyền thông Hoa Tinh là là công ty hàng đầu trong ngành giải trí trong nước, trong hầu hết nửa thế kỷ qua, bọn họ và Universal Studios, Quang Ảnh Entertainment đã độc quyền hơn 80% thị trường nội địa và họ được mệnh danh là phiên bản mới của Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Hai mươi năm trước, văn hoa giữa các tinh tế đã trở thành lực lượng nổi bật, đem cục diện thế chân vạc* biến thành tứ trụ kình thiên**.

Nhưng vô luận là mới phát tinh tế văn hóa, vẫn là nhãn hiệu lâu đời vòng quanh trái đất điện ảnh cùng quang ảnh giải trí,* bọn họ ngần ấy năm đấu đá ta chết ngươi sống, đấu như thế nào vẫn đứng thứ hai, truyền thông Hoa Tinh vẫn ở vị trí lão đại, khó ai có thể dao động.

Cố Ninh là nghệ sĩ của truyền thông Hoa Tinh, năm đó hắn quay MV《Tự Thuỷ Lưu Niên》, tuy rằng ở trên mạng hơi hot, nhưng mọi người vẫn không tìm ra đó là ai, truyền thông Hoa Tinh tuệ nhãn thức châu* ( đại khái là con mắt tinh tườngbiết nhìn người, phát hiện ra giá trị tìm ẩn của người ta ) đúng lúc ký hợp xuống đồng với hắn, còn đưa cho hắn một người đại diện cấp A.

Người đại diện của truyền thông Hoa Tinh chia làm năm cấp bậc S A B C D, cấp A tuy không phải là lớn nhất, nhưng đối với người mới không có tư lịch như Cố Ninh mà nói, chính là phát một cái tín hiệu công ty phi thường xem trọng ngươi.

Sau đó Cố Ninh tham gia quay phim《Tội Ác Chi Thành》, trong kiếp sống diễn xuất của hắn cho tới nay, chính là tác phẩm đỉnh cao.

Đã trải qua《Vận Mệnh》không may mắn và tại 《 Chân Nhân Tú 》 biểu hiện tệ hại, người đại diện và hắn đường ai nấy đi, bởi vì nếu tiếp tục mang theo Cố Ninh, đừng nói thăng cấp S, có khi còn rớt xuống cấp B cũng nên, ai chả biết làm bên trong truyền thông Hoa Tinh đều phải cạnh tranh kịch liệt như thế.

Làm Cố Ninh thất vọng không chỉ vì gã là người đại diện đầu tiên của mình, mà cao tầng truyền thông Hoa Tinh cũng đã đổi người đại diện mới cho hắn, cấp B.

Không lâu sau, người đại diện thứ hai mang theo Cố Ninh, cũng không biết nên quản hắn như thế nào, dù tài nguyên chủ yếu là dựa vào kim chủ đưa tới, chỉ là năng lực hắn hữu hạn, thật xin lỗi những cái tài nguyên tốt nhất, còn làm thêm không ít vết xấu.

Sau đó, người đại diện cấp B thăng cấp A, công ty là thay đổi người đại diện cho Cố Ninh, lần này là cấp C.

Có thể thấy được công ty đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào với hắn nữa, chính là hợp đồng còn chưa hết hạn, không thể đem người ta mặc kệ.

Vừa rồi người Cố Ninh gọi chính là người đại diện cấp C ấy, bất quá từ ngữ khí của đối phương liền biết, duyên phận của bọn họ chắc sẽ không dài.

Không quá thuần thục mà cúp máy, Cố Ninh nhìn chằm chằm cái hộp đen lớn bằng bàn tay mình một lát, liền ném nó lên sô pha.

Thế giới này quá kỳ lạ, dù có ký ức của nguyên chủ, Cố Ninh vẫn thực sâu sắc không tưởng tượng được.

Giống như một trò chơi nhỏ đi, chỉ cần ấn vào con số trên ấy, liền có thể cùng người khác trò chuyện, so với truyền thư tám trăm dặm, không biết là nhanh hơn gấp nhiêu lần.

Cố Ninh cũng không phải là đã lý giải hết cái ý nghĩa của từ diễn viên này, nhưng hắn luôn luôn hết lòng giữ lời hứa, nguyên chủ cùng công ty ký hợp đồng mười năm, hiện giờ còn sáu năm nữa, hắn tiếp quản thân thể của chủ cũ, đương nhiên phải thực hiện lời hứa, tuyệt không thể bỏ dở giữa chừng.

TV trong phòng khách vẫn luôn mở, đây là một kênh bóng đá, toàn bộ chương trình 24 giờ ấy đều có xuất hiện Tân Thành Liệp Ứng Đội, không phải là phát sóng thi đấu trực tiếp, mà là phát lại trận đấu của bọn họ, nếu không thì là huấn luyện đội bóng, không thì cũng là thăm hỏi cầu thủ.

Kiếp trước Cố Ninh rất thích đá cầu, luyện binh sẽ mang bọn lính đi đá hai hiệp, nhìn đến trận đấu trong TV liền thấy quen thuộc.

Nguyên chủ để lại ký ức cho Cố Ninh quá rải rác, hắn sờ soạng TV chuyển kênh, mở ra là kênh bóng đá, ánh mắt đầu rơi vào chính là một khuôn mặt hơi xa lạ lại hơi quen thuộc, vì thế Cố Ninh làm sao biết sử dụng điều khiển từ xa.

Trải qua hai ngàn năm phát triển, đá bóng ở cổ đại cùng đá bóng ở hiện đại vẫn là khác nhau rất lớn, tùy rằng đều là dùng chân để đá.

Động lực làm Cố Ninh ba ngày không đổi kênh không phải chỉ vì bóng đá, còn có khuôn mặt xa lạ anh tuấn kia của Diệp Thù.

Cố Ninh cũng không phải là nhan khống, bởi vì lúc nhỏ hắn đã từng gặp người này, trừ bỏ địch nhân thì cũng không có ai lớn lên xấu cả.

Hơn cả tên Diệp Thù này lớn lên rất giống một vị cố nhân của Cố Ninh.

Lý trí nói cho Cố Ninh biết Diệp Thù không phải người kia, hắn so sánh từ đầu đến cuối, giữa bọn họ khí chất cùng thần thái khác nhau, nhưng vẫn thấy xúc động, thân đang ở một thế giới xa lạ, cho dù tâm chí có kiên cường như Cố Ninh, cũng sẽ vui khi nhìn thấy khuôn mặt chính mình quen thuộc.

Cố Ninh nhớ kỹ tên Diệp Thù, cũng nhớ kỹ tư thế oai hùng của hắn trong trận đấu, nhưng hắn không biết, ở lúc hắn không phát hiện, hắn đã từng gặp qua Diệp Thù, cũng ấn tượng sâu sắc đối với hắn.

So với Cố Ninh nô bộc như mây, rộng mở ra vào, còn có thể ở phủ đệ mà phi ngựa, chung cử của nguyên chủ hiển nhiên là không đủ xem, mà chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có thịt, nguyên chủ tính tình nguyên chủ lại yêu thích xa hoa, trong phòng phối màu hay đồ dùng đều cao cấp cả.

Nhiệt tình yêu thích mạo hiểm giống với ký ức của nguyên chủ và bản năng của thân thể, Cố Ninh nhanh chóng nắm giữ phương pháp sử dụng đại bộ phận phương tiện hoá, ngoại trừ đối với các màu đồ điện khen không dứt miệng, thưởng thức còn lại là dành cho cái bồn tắm xa hoa.

Lúc mới xuyên đến, Cố Ninh có chút buồn bực, cái phòng tắm nhỏ thế này vì cái gì lại muốn nhét một cái bồn tắm to như vậy!? Cảm giác như không thể xoay người.

Nhưng sau khi tắm thử một lần, Cố Ninh lập tức thay đổi suy nghĩ, cái bồn tắm này thật quá tuyệt vời, hắn mỗi ngày không tắm nửa tiếng chắc chắn sẽ ngủ không yên.

Đối với nguyên chủ mà nói, màn đêm buông xuống xem như sinh hoạt một ngày bắt đầu, nhưng đối với Cố Ninh mà nói, trời tối liền có thể ngủ, chẳng sợ toàn bộ thành thị lúc ấy vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng tắm sương mù tràn ngập, Cố Ninh nhìn mình trong gương số với mình lúc trước gầy yếu không, không còn võ công thật đáng tiếc, thân thể này căn cốt không tồi, nếu từ nhỏ bắt đầu luyện, tu vi tuyệt không kém, nhưng bây giờ bắt đầu, đã muộn rồi, chỉ cỏ thể cường kiện thân thể thuật.

Tiếng nước ào ào chảy xuống, Cố Ninh thay đổi thân thể mới, cho nên không còn tai thính mắt tinh, cho nên hắn không nghe được, âm thanh cửa phòng bị người dùng chìa khoá mở ra.

Mười lăm phút sau, Cố Ninh bọc khăn tắm từ phòng tắm đi ra, phòng ngủ nguyên chủ nằm ở chính giữa, ngủ giường lùn làm Cố Ninh thực không quen, qua mấy ngày nay, hắn đều ngủ ở trên sofa, cảm giác xoay người cũng không tệ lắm.

Chỉ vừa mới đi hai bước, Cố Ninh đột nhiên dừng chân, hắn nghe được hơi thở của người khác ngoài chính mình.

Trí nhớ mà nguyên chủ để lại cho Cố Ninh, căn hộ mày sẽ không có người ngoài đến, nếu thế vì sao phòng khách lại nhiều thêm một người, hắn là ai?

Cố Ninh ngừng thở, thuận tay mở tủ lấy dao gọt hoa quả ra, lấy sét đánh không kịp bưng tay hướng về phía nơi đối phương đang ngồi đâm tới.

Người nọ đang ngồi ở trên sô pha xem TV, xem đến rất vui vẻ, trong miệng còn ngậm nửa quả táo.

Cảm nhận được sát ý sắc bén mà đón nhận, người nọ phản ứng phi thường nhanh nhạy, y nhanh nhện mà hướng bên phải chạy trốn, tránh đi một dao của Cố Ninh rào rạt đâm tới.

Cố Ninh thu dao không kịp, vẫn cứ nhào tới, vừa lúc đem người nọ đè dưới thân, dao gọt hoa quả trong tay cũng đặt trên cổ y.

“Em muốn làm gì?” Người nọ khó hiểu.

“Như thế nào là anh?” Cố Ninh đồng dạng tràn đầy nghi hoặc.

Hai người trăm miệng một lời, đều là câu nghi vấn.

Cố Ninh có chút ảo não, thân thể này vẫn là quá yếu, nếu đổi là hắn trước kia, làm sao người này có cơ hội né, quá chật vật.

Chờ đến khi thấy rõ diện mạo người nọ, hắn cảm thấy có chút may mắn, chật vật thì kệ chật vật, nếu hắn đem gương mặt này làm bị thương, hắn chắc chắn sẽ đau lòng.

Cố Ninh sát ý tới rất nhanh, mà đi cũng rất nhanh, người nọ rõ ràng cảm giác được, không chỉ không có khẩn trương, còn cầm lấy nửa quả táo chưa gặm xong cắn một ngụm.

Sau ba ngày, Cố Ninh lập tức thấy năm cuộc thi đấu, sáu cái phỏng vấn, còn có không biết bao nhiêu cái quảng cáo của Diệp Thù. 

Giờ phút này, mặt Diệp Thù xuất hiện trước mặt hắn, Cố Ninh không có khả năng không nhận ra.

Chỉ là hắn không nghĩ ra, Diệp Thù vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này, hắn không nhớ nguyên chủ cùng Diệp Thù có giao tình gì.

Cố Ninh bất động thanh sắc mà thu hồi dao nhỏ, mày hơi nhíu lại, hắn rất không thích việc mình không khống chế được cục diện.

Thấy Cố Ninh cau mày không nói lời nào, Diệp Thù đã vui vẻ mở miệng thoải mái:” Cố Tiểu Ninh, ai dạy em cách tiếp khách dã man lại đặc biệt thế?” Trực tiếp đánh tới không tính là gì, mỗi lần y lấy được bóng, các đồng đội điên lên gấp mấy lần, y không thiếu bị người đè như gặp phải chân núi đè lên.

Nhưng lưỡi dao sắc bén sáng chói dán ở trên cổ, cùng với sát khí sắc bén chợt loé trong mắt thiếu niên, liền có chút lạnh người.

Cố Ninh chưa bao giờ bị người khác gọi như thế, nghe thế hơi ngẩn người, Diệp Thù cùng nguyên chủ quen nhau sao, lại gọi thân mật như thế.

“Không mời tự đến cũng được xem lại khách?” Cố Ninh trong lòng minh bạch, Diệp Thù có thể tự mình mở cửa, quan hệ cùng nguyên chủ chắc chắn không quá đon giản, nhưng hắn hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ có thể tận lực giả bộ hồ đồ, muốn từ trong miệng Diệp Thù biết quan hệ của bọn họ.

Diệp Thù hơi híp híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Cố Ninh nhiều thêm vài phần xem kỹ: “Tôi nói này Cố Tiểu Ninh, em muốn nói chuyện trong tư thế này? Em không cần xem nhẹ sức quyến rũ của Omega, càng không nên đánh giá cao năng lực tự chủ của Alpha.”

Nghe ngữ khí của Diệp Thù có chút kỳ quái, Cố Ninh cúi đầu, mới phát hiện tư thế hai người có chút không đúng.

Hắn mới từ phòng tắm ra, đầu còn nước tí tách rơi, liền bổ nhào lên người Diệp Thù, khiến trên vai y tất cả toàn là nước.

Còn có bên hông hắn quấn khăn tắm, vốn dĩ không quấn chặt, lúc nãy còn hơi dùng sức, một phát liền rơi ra.

Cố Ninh vẻ mặt tự nhiên đứng lên, trong lòng thì toàn là mưu kế, quan hệ của nguyên chủ và Diệp Thù còn phức tạp hơn hắn tưởng tượng.

Cố Ninh ban đầu chính là Khôn Trạch, cũng chính là Omega mà Diệp Thù nói, nguyên chủ cùng hắn đều giới tính nam, hắn rất vừa lòng.

Nhưng Cố Ninh xem qua tư liệu của nguyên thân, ở trên đều viết là Beta, nói cách khác, những người đó vẫn luôn nghĩ nguyên chủ là một Beta.

Nhưng Diệp Thù lại biết hắn là một Omega, có thể thấy được y cùng nguyên chủ quan hệ không phải đơn giản như vẻ ngoài.

Thấy Cố Ninh đứng lên, Diệp Thù cũng đứng dậy, gặm quả táo còn nửa, gặm xong rồi chuẩn xác đem hột ném vào thùng rác, dùng giọng điệu đương nhiên nói:” Cố Tiểu Ninh, em nói đúng, tôi chính xác không phải là khách, tôi đi về chính nhà mình, cũng không cần em mời.”

“Đây là nhà anh?” Cố Ninh tự động bỏ qua cái xưng hô “Cố Tiểu Ninh” có chút biệt nữu mà y gọi, dùng ánh mặt gắt gao đánh giá, nhìn chằm chằm vào Diệp Thù, ánh mặt hắn rõ ràng sắc bén, giống như có thể nhìn thẳng nội tâm người ta.

Cố Ninh từ trước đến nay giỏi nhất là nhìn vẻ mặt đoán thật giả, đương nhiên từ trước tới nay cũng không ai dám ở trước mặt hắn nói dối. Trực giác nói cho hắn biết, Diệp Thù không nói dối, nhưng trong ký ức, hoàn toàn không có Diệp Thù. Một là Diệp Thù nói dối quá cao thâm, hai là ký ức nguyên chủ không hoàn chỉnh.

“Đây đương nhiên là nhà tôi,người thanh toán tiền là tôi, tuy rằng trên thế chấp thì là em, nhưng người trả tiền vẫn là tôi.” Diệp Thù không thiếu tiền, ngày đó cùng nguyên chủ ký hợp đồng mua phòng thật ra là có nguyên nhân, nếu không phải sự việc hôm trước, y có lẽ đã không nhớ từng có căn hộ này.

Nếu nói chuyện là người khác, Cố Ninh không tìm ra bằng chứng thì sẽ không tin là thật, nhưng Diệp Thù trước mặt lại là ngoại lệ, Cố Ninh cũng có hảo cảm với hắn, tự nhiên liền tin lời y nói. Còn một câu đánh thẳng trọng điểm: “Quan hệ của chúng ta là gì?”

Nguyên chủ thích ghi nhật ký, tùy rằng Cố Ninh xem không hiểu hết những điều ‘hắn’ ghi, nhưng hắn biết, chỗ ở của mình trước mắt có giá trị xa xỉ, hai người không quen biết nhau, hẳn sẽ không kí mua phòng ở, càng sẽ không tùy tùy tiện tiện là có thể xông vào, Diệp Thù nói trước sau cũng không có mâu thuẫn.

“Em không biết tôi là ai?” Vẻ mặt Diệp Thù như không thể tin được, làm như Cố Ninh không quen y là việc rất kỳ quái.

“Anh là Diệp Thù, cao 1m87, năm nay hai mươi bốn tuổi, hiệu lực với  đội Thành Liệp Ưng, là đội trưởng của hai lớp đội Liệp Ưng và quốc gia. Anh năm mười tám tuổi xuất đạo, trong sân là vị trí tiên phong, quán quân League bốn lần, xạ thủ ba lần tốt nhất, cầu thủ hai lần tốt nhất. . .”

“Từ từ, không phải lúc nãy em nói, em không biết tôi là gì của em sao?” Diệp Thù đánh gãy lời nói như thuộc lòng của Cố Ninh.

“Không biết.” Cố Ninh thản nhiên nói, hắn biết mấy cái này đều là nghe TV nói, “Biết tôi sẽ không hỏi anh.”

Diệp Thù giơ tay vỗ vỗ đầu, vẻ mặt hơi cổ quái: “Tôi biết sẽ có chuyện này mà, em vì sao lại cái gì không nhớ rõ.”

Trên mặt Cố Ninh không hiện một tia gợn sóng hay kinh ngạc, trong lòng lại là bách chuyển thiên hồi* ( giống như đang xoay sở hết lần này đến lần khác hoặc quá trình diễn biến phức tạp ), nguyên chủ dễ dàng quên như thế sao, lượng tin mà Diệp Thù nói có chút lớn.

“Em hãy nhớ kỹ, tôi là vị hôn phu của em.” Diệp Thù gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Cố Ninh, muốn từ trong ấy nhìn ra một chút manh mối.

 

4 bình luận về “Giới Giải Trí – Chương 1 + 2

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.